Lão Đinh đã rời khỏi Vân Mộng thành rồi sao?
Không lẽ là thực sự đến Minh gia và các đại gia tộc khác ư?
Đây đúng là một con sói giết người.
Đã giết chết trưởng lão nhà người ta, còn muốn đến nhà người ta để khởi binh hỏi tội.
Bá đạo.
Sở Ngân lại nói: "Đừng tưởng rằng sư phụ của trò là người thích giết người, hung ác ngang ngược, ông ta làm như vậy đều là vì trò cả thôi."
Trên mặt của Lâm Bắc Thần lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sở Ngân giải thích: "Sư phụ của trò đã 16 năm không rút kiếm. Tại sao chứ? Bởi vì ông ta đã không còn người muốn bảo vệ, đến cả uy danh của bản thân cũng đều vứt bỏ. Rất nhiều người đã quên đi nỗi sợ hãi bị Kiếm Tiên của Bạch Vân thành chi phối năm xưa. Bây giờ, ông ta vì trò mà rút kiếm, chính là muốn sát phạt một lần nữa, dùng kiếm và máu tươi để lấy lại uy danh đã đánh mất, để những người đang âm thầm rình mò kia sẽ không dám có bất kỳ suy nghĩ gì đối với trò, chỉ có như vậy trò mới có thể an toàn.”
Rung cây doạ khỉ?
Giết gà cho khỉ xem?
Lâm Bắc Thần đã hiểu một chút rồi.
Đại khái là có ý nghĩa như vậy.
"Sư phụ của ta có rất nhiều kẻ thù sao?"
Hắn lo lắng hỏi.
Không phải là đã bước lên thuyền giặc rồi đấy chứ?
"Có một số chuyện không chỉ đơn giản là dùng kẻ thù và bằng hữu để phân biệt. Hơn nữa, cho dù sư phụ của trò không có kẻ thù, thì bản thân trò, kẻ thù của Lâm gia các trò còn ít sao?" Sở Ngân hỏi ngược lại.
Lâm Bắc Thần không lên tiếng nữa.
Lão cha hời đó của ta lúc còn sống rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ thù chứ?
Ta không biết.
Chủ đề không thể nào tiếp tục được nữa.
Sở Ngân thấy hắn không lên tiếng liền nhấp một ngụm trà, sau đó lại nói tiếp: "Trò chỉ cần biết, sư phụ trò vì trò đã làm rất nhiều chuyện là được rồi, muốn báo đáp ông ta thì phải chăm chỉ tu luyện, nâng cao thực lực của bản thân đi...trò có yêu cầu gì thì có thể nói với ta."
Lâm Bắc Thần đột nhiên hai mắt sáng lên.
Chỉ chờ câu nói này thôi.
Hắn không chút khách khí nói: "Yêu cầu rất nhiều. Ví dụ, bây giờ ta đang cần công pháp luyện thể, còn có chiến kỹ tinh thần lực phòng ngự. Đương nhiên, nếu như có các loại chiến kỹ tam Tinh, tứ Tinh, ngũ Tinh, lục Tinh nào khác đều cho ta một ít, ta nhất định sẽ không chê đâu... thật ra, chiến kỹ bát, cửu, thập Tinh cũng không chê, càng nhiều càng tốt, he he... "
Luyện thể, chồng thịt, nâng cao kháng tính.
Đây là yêu cầu cấp thiết.
Sở Ngân trực tiếp tát hắn một cái, tức giận nói: "Tên tiểu tử thối trò, coi ta là hoàng thất của đế quốc à? Còn chiến kỹ cửu Tinh, thập Tinh, hơn nữa một kiếm sĩ như trò cần chiến kỹ luyện thể làm cái quái gì hả?"
Lâm Bắc Thần ôm gáy cười hì hì nói: "Ờ, ta có một số ý tưởng đặc biệt."
Sở Ngân trực tiếp từ chối không thương tiếc, nói: "Có ý tưởng đặc biệt gì thì đợi sư phụ của trò trở về, trò trực tiếp đòi ông ta đi, ta không đáp ứng nổi cho trò đâu... Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lần này ta đến đây chủ yếu là nói cho trò biết, chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ đưa trò đến thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân, nghĩ cách giúp trò thức tỉnh thuộc tính Huyền khí của mình, giúp trò một tay để tiến vào cảnh giới võ sư.”
Hả?
Lâm Bắc Thần không vui vẻ cho lắm, ngược lại khá là đau đầu. Có đánh chết hắn cũng không muốn đến thần điện.
Đó chính là nơi ở của các thần minh.
Lỡ như chuyện mình xuyên không bị lật tẩy, bị liệt vào thiên ngoại tà ma, đoán chừng ngay cả Sở Ngân, người coi mình như con trai ruột cũng sẽ đích thân ra tay trói mình vào hình trụ ở quảng trường của thần điện mà thêu sống mất.
"Cái này ... chủ nhiệm Sở, ta cảm thấy nền tảng của ta vẫn còn rất kém, tu vi Huyền khí còn lâu mới đủ, có thể không cách nào thức tỉnh được thuộc tính của Huyền khí, cho nên chi bằng cứ đợi đã?"
Hắn cố gắng trốn tránh.
Sở Ngân cười không nói gì, đưa cho hắn một cái thẻ nhỏ hình thanh kiếm bằng đá màu trắng.
"Đây là cái gì?"
Lâm Bắc Thần theo bản năng cầm lấy trong tay.
Sau đó liền cảm thấy Huyền khí đang tập trung vào tấm thẻ một cách không thể nào kiểm soát được.
Bùm!
Chiếc thẻ nhỏ đã phát nổ.
Một đám khói đen bốc ra.
Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Bắc Thần bị nổ đen.
"Còn nói là cơ sở tu vi của trò chưa đủ. Đây chính là một tấm Trắc Huyền thẻ đủ để dung nạp cường độ Huyền khí của võ sĩ cấp mười, nó đã bị trò làm nổ tung ngay lập tức. Cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm mai khi mở trường, ta sẽ đưa trò đến thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân."
Nói xong, Lâm Bắc Thần còn chưa kịp nói gì, ông ta đã trực tiếp xoay người rời đi. Lâm Bắc Thần sững sờ một lúc lâu.
Mẹ kiếp, vô tình.
Thật nham hiểm.
Bị tính kế rồi.
Sau khi tiễn Sở Ngân rời đi, Lâm Bắc Thần trong lòng thầm cân nhắc. Xem ra không đến thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân không được rồi.
Nơi đó chính là cung điện trong lòng của mỗi một kiếm sĩ, nếu như cư xử quá đặc biệt hơn người, vậy chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ.
To đầu mất.
Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ, lão quản gia Vương Trung bước vào, nói: "Thiếu gia, có người tới thăm người."
"Ai vậy?"
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nói: "Dẫn vào đi."
Trong trúc viện bình thường vắng như chùa bà đanh, một tiếng rắm nhỏ cũng có thể vang vọng hơn mười giây.
Sao hôm nay lại có nhiều khách như vậy chứ? Một lúc sau.
Liền nhìn thấy Triệu Trác Ngôn, hội trưởng của thương hội Thiên Lý Hành mang một nụ cười chân thành bước vào phòng khách.
"Ngươi đến làm gì vậy?”
Lâm Bắc Thần kỳ quái nói.
Triệu Trác Ngôn vội vàng nói: "Đến để nhận lỗi với Lâm hiền điệt ngươi, hôm nay khuyển tử thật là vô lễ. Sau khi lão phu trở về, càng nghĩ càng thấy áy náy trong lòng, muốn làm chút gì đó để bù đắp cho hiền điệt ngươi, ta biết, hiền điệt ngươi coi thường tiền bạc như cặn bã, nếu chỉ là đưa tiền, Lâm hiền điệt nhất định sẽ tức giận... "