Sau khi nằm xuống cả tiếng đồng hồ, tâm trạng của Lâm Bắc Thần mới dần dần tốt hơn một chút.
Hắn lại đứng dậy và tiếp tục nghiên cứu chức năng của WeChat.
"WeChat, sổ địa chỉ, phát hiện, ta... bốn chức năng lớn dưới cùng có thể chọn đều ở đó."
"Có thể cũng có những chức năng khác."
"Đây chắc chắn là một phiên bản tính năng mới nhất của WeChat."
"Ngoại trừ việc trong sổ địa chỉ không có ai, tài khoản WeChat công cộng cũng không thể tìm kiếm người ra, các thiết lập khác vẫn bình thường..."
"Nhìn vào tùy chọn thanh toán, bên trong chắc không có tiền chứ... Hả?"
Hắn nhấp vào tùy chọn ‘thanh toán’.
Sau đó, hắn ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, trong túi tiền của mình lại có 4110... tiền vàng?
"Chết tiệt. Trong ví tiền không phải là nhân dân tệ, mà lại là tiền vàng?"
Lâm Bắc Thần nhanh chóng phản ứng lại.
Những con số trong ví chính xác là số tiền vàng còn lại trên người mình lúc này.
Cho nên nói, giống như các ứng dụng tu luyện khác, WeChat đã tiến hành ràng buộc với thân thể, sẽ phản ánh các số liệu khác nhau của chủ nhân ở thời điểm hiện tại?
Tuy nhiên, chức năng này dường như không có ích gì trong thời điểm hiện tại.
Hắn nhấp vào ‘Vòng bạn bè’.
Không có gì cả.
Giống như là một vùng đất hoang trống trải.
"Ha, chi bằng trước tiên mở vòng bạn bè lên đi, ghi lại một chút về cuộc sống ở một thế giới khác."
Lâm Bắc Thần nảy sinh ý tưởng, thế là hắn cầm điện thoại chụp một bức ảnh tự sướng.
Răng rắc.
Hình ảnh xuất hiện.
"Oa, đẹp trai quá, đẹp trai quá."
Lâm Bắc Thần đối mặt với bức ảnh, cũng không khỏi chảy nước miếng. Một anh chàng đẹp trai như vậy, chính là ta sao?
Nếu như khuôn mặt trong bức ảnh là nữ nhân, vậy thì ta thực sự muốn... Ừm, bỏ đi.
Loại suy nghĩ này thật quá buồn nôn.
Hắn đã đăng bức ảnh tự sướng đến vòng kết nối bạn bè, kèm theo một đoạn văn bản——
"Sáng sớm thức dậy, ôm lấy ánh mặt trời, để cơ thể sung mãn, ánh nắng chói chang, tràn đầy năng lượng, khóe miệng rũ xuống sẽ mất đi phương hướng, khóe miệng nhếch lên sẽ ngày một phát triển, tràn đầy năng lượng, trên đời không có con đường nào cả, tất cả đều là do con người tạo ra, lòng bàn chân đi mòn rồi thì con đường sẽ suôn sẻ, tràn đầy năng lượng... "
Vốn dĩ còn chuẩn bị viết một tiêu đề chính như ‘nhật ký ngày đầu tiên ở một thế giới khác’, sau đó nghĩ lại thôi bỏ đi.
Thứ đồ chơi này cũng không chắc chắn là không bị ai nhìn thấy.
Lỡ như bị người của thế giới này biết chuyện, chẳng phải là thân phận xuyên không của mình sẽ lộ tẩy, bị người của thần điện bắt đi thêu chết thì phải làm sao?
Có một số bí mật, tốt hơn hết nên giấu kín trong lòng.
Sau khi đăng lên vòng bạn bè, Lâm Bắc Thần tiếp tục nghiên cứu chức năng của WeChat.
Sau khi tất cả các chức năng khác như 'Lắc một chút' đều không có hiệu quả, Lâm Bắc Thần cuối cùng đã nhấp vào chức năng 'người ở gần'.
Nhưng mà điều khiến Lâm Bắc Thần thất vọng là màn hình hiển thị rằng không có bất kỳ ai ở gần đó có thể tìm kiếm được.
"Từ hiệu quả ngắn hạn có thể thấy, WeChat không có bất cứ tác dụng gì đối với ta.”
"Nhưng mà, có lẽ là bởi vì còn nhiều chức năng chưa được tìm hiểu kỹ lưỡng."
Lâm Bắc Thần vẫn chưa hoàn toàn nản lòng.
Một ứng dụng ma cải mất trọn 30G, chức năng của nó chắc hẳn phải là nghịch thiên. Rốt cuộc đã bỏ qua cái gì chứ?
Chính vào lúc Lâm Bắc Thần đang cực khổ suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc!
"Thiếu gia, chủ nhiệm Sở tới tìm người."
Giọng nói của quản gia Vương Trung vọng vào.
Sở Ngân?
Vị này gia không dám sơ suất.
Lâm Bắc Thần vội vàng mặc y phục vào, đẩy cửa bước ra rồi đi tới phòng khách ở lầu một.
"Chủ nhiệm Sở, sao ông lại đến đây?"
Hắn giả vờ tỏ vẻ rất ngạc nhiên, sau đó quay người lại nói với Vương Trung: "Mau, trà, pha trà, pha trà ngon."
Sở Ngân ngồi trên ghế tức giận nói: "Tên tiểu tử thối trò, lại bỏ học một ngày. Các giáo viên lên lớp đã đến chỗ ta cáo trạng rất nhiều lần. Thân là chủ nhiệm khối, ta đành phải đến xem thử trò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Bắc Thần vội vàng nói: "A, sáng nay vừa thức dậy, ta cảm thấy cơ thể không khỏe, hình như là bị cảm mạo rồi."
"Cảm mạo?"
Sở Ngân giật mình.
Lâm Bắc Thần thầm nói một tiếng chết tiệt, thuật ngữ chuyên môn buột miệng nói ra, hắn vội vàng giải thích: "Chỉ là trời lạnh, nhiễm chút phong hàn, ta liền cảm thấy không thoải mái...ồ, không phải ta đã bảo Vương Trung đi xin nghỉ phép rồi sao? Vương Trung, Vương Trung, đồ chó má nhà ngươi, có phải là ngươi coi chuyện mà ta dặn dò đều như gió thổi bên tai đúng không?
Vương Trung bưng trà lên với vẻ mặt ngơ ngác.
Thiếu gia, người căn bản là không hề dặn dò gì cả.
Nhưng ông ta sớm đã vác cái nồi sau lưng quen rồi, rất là nhanh trí, vội vàng khiêng cái nồi đen quỳ xuống nói: "A, tiểu nhân đáng chết đã quên xin phép cho thiếu gia mất."
Sở Ngân là loại lão giang hồ như thế nào chứ? Vừa liếc qua đã thấu.
Nhưng cũng không truy cứu sâu.
Ai bảo Lâm Bắc Thần bây giờ đã trở thành bảo bối trong lòng ông ta chứ?
Đừng nói là bỏ học một buổi, với vinh quang mà Lâm Bắc Thần đã giành về được cho học viện bây giờ, ngày ngày bỏ học cũng không sao cả.
Huống hồ, các tiết học ở năm hai bây giờ đều đã không theo kịp với tiến độ của Lâm Bắc Thần nữa.
Bưng tách trà trò chuyện vài câu, Sở Ngân thổi trà, chậm rãi nói: "Sư phụ của trò ban ngày đã đi tìm trò một vòng ở học viện, nhưng không tìm thấy nên đã rời khỏi Vân Mộng thành trước, ra ngoài làm chút chuyện, có lẽ phải mất vài ngày mới quay về. Trước khi đi ông ta có nhờ ta chăm sóc và quản giáo trò, bắt đầu từ bây giờ, ta cũng được coi là một nửa sư phụ của trò."