Khóe miệng của Lâm Bắc Thần co giật một chút.
Ai nói với ngươi là ta coi tiền bạc như cặn bã, ta sẽ dùng búa đập chết người đó. Người đời đã có sự hiểu lầm quá lớn về ta rồi.
Triệu Trác Ngôn quan sát lời nói và biểu cảm của hắn, thấy Lâm Bắc Thần không chút biểu cảm, thế là ông ta vội vàng nở nụ cười nói: "Suy đi nghĩ lại, vẫn là đề nghị của nghịch tử, nó đã chuẩn bị một phần lễ vật cho Lâm hiền điệt, tin rằng ngươi nhất định sẽ rất rất thích."
Ồ?
Triệu Vũ Dương, đồ chó đó đã bị ta đánh gãy tứ chi, lại còn có thể tặng quà cho ta ư? Còn nói ta nhất định ta sẽ thích?
Không phải là tặng một hoa khôi đầu bảng nào đó đấy chứ?
Lâm Bắc Thần vẫn đang đợi Triệu Trác Ngôn vỗ tay, sau đó mười mấy đại mỹ nữ phong thái yêu kiều bước vào hành lễ với mình.
Nhưng mà Triệu Trác Ngôn lại từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ có chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều khoảng mười lăm phân, đặt lên đôi tay.
Ừm.
Hoá ra không phải là mỹ nhân.
Chẳng lẽ là những thứ có giá trị đại loại như tiền vàng hoặc là đồ bằng ngọc? Vậy cũng tốt.
Lâm Bắc Thần nhận lấy chiếc hộp.
Đặt trong tay cũng khá nặng, bên trong có lẽ là chứa vật phẩm bằng kim loại. Tâm trạng của Lâm Bắc Thần chuyển từ u ám sang sáng sủa.
Hắn mở nắp hộp ra, vừa nhìn xuống liền hơi sửng sốt.
Thứ đặt bên trong không phải là tiền vàng.
Mà là một cái nỏ ám tiễn cực kỳ tinh vi.
Nó có màu bạc nhạt, nhưng rõ ràng không phải là bạc thật, bề mặt có hơi mờ, cho dù soi dưới ánh sáng vẫn không chút phản chiếu.
Chiếc nỏ này xinh xắn hơn một chút so với chiếc nỏ đoạt được từ tay của Triệu Vũ Dương ngày hôm nay, phong cách kim loại tràn đầy cảm giác khoa học viễn tưởng không sao nói rõ được, giống như một con chim én bay lượn ngã nghiêng, những chỗ khác của thân nỏ không có hoa văn chạm trổ, nhưng khi cầm trên tay, truyền một chút Huyền khí vào thì có thể cảm nhận được sự dẫn Huyền tính rất tốt, rõ ràng là trận pháp Huyền Văn được khảm nạm bên trong cực kỳ cao minh và có một ý tưởng thiết kế rất thông minh.
"Nghịch tử kia nói rằng Lâm hiền điệt thích nghiên cứu về nỏ tiễn, vì vậy lão phu đã tìm đến nhà luyện kim khí nổi tiếng nhất trong thành là Phạm đại sư để chế tạo một cặp nỏ Ưng Yến Song Phi này cho hiền điệt, đồng thời trang bị thêm hai mươi bí ngân tiểu tiễn chuyên dụng."
Triệu Trác Ngôn mỉm cười giải thích.
Một cặp?
Lâm Bắc Thần mở tầng thứ hai của hộp gỗ ra.
Bên dưới quả nhiên còn có một chiếc nỏ hình chim ưng.
Ngoại trừ hình dáng ra thì chất liệu, kỹ thuật chế tạo và tiêu chuẩn đều giống với Ưng nỏ.
Nhìn xuống nữa, hộp gỗ còn có một tầng thứ ba, trong đó có mười bí ngân tiểu tiễn đuôi chim én và mười bí ngân tiểu tiễn cánh đại bàng nhỏ.
Hai mươi mũi tên nhỏ càng có tính thiết thực hơn, không thêm lông đuôi, toàn thân đều bằng kim loại. Tuy nhiên, do nguyên nhân tạo hình nên quỹ đạo và tốc độ bay trong không khí càng nhanh hơn, cũng càng tăng tính ẩn giấu và khó phòng bị hơn.
Lâm Bắc Thần vừa nhìn thấy, trong lòng đã hoàn toàn yêu thích cái thủ nỏ này rồi.
Là bảo bối tốt.
Đặc biệt là sau khi hắn quyết định âm thầm phát triển lộ tuyến trang bị ADC thành vũ khí chiến đấu chuyên nghiệp thứ hai, một cặp thủ nỏ kết hợp giữa mỹ quan và tính thực tế thành một thể như vậy chắc chắn là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cái đồ chó má Triệu Vũ Dương này cũng coi như là thức thời đấy.
"Thế nào, Lâm hiền điệt, không biết nó có lọt vào pháp nhãn của ngài không?”
Triệu Trác Ngôn cố nén nỗi lo sợ trong lòng hỏi.
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: "Có lòng rồi."
Người trước nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim đang treo lơ lửng đã trở lại trong lồng ngực.
Trông có vẻ rất hài lòng.
Quà đã tặng ra, ông ta cũng không dây dưa thêm nữa, lập tức đứng dậy cáo từ.
Quản gia Vương Trung tiễn ông ta ra ngoài.
Lâm Bắc Thần đã kiểm tra kỹ một lượt, sau khi xác nhận rằng cặp thủ nỏ này không có vấn đề gì cả, liền nóng lòng đeo nó vào cổ tay trái, phải của mình.
Mỗi một thủ nỏ, một lần có thể gắn năm tiểu tiễn.
Hắn bước vào trong sân.
Thân hình khẽ di chuyển, thi triển bộ pháp.
Khi bước đi, cánh tay hơi giơ lên.
Đoạt đoạt đoạt!
Một tia sáng gần như trong suốt lóe lên.
Trong viện, trên một thân cây ba người ôm xuất hiện một lỗ xạ kích có hoa văn ‘hướng tâm’.
"Thủ nỏ này so với cái mà Triệu Vũ Dương sử dụng có tốc độ bắn, tính đột ngột và sức xuyên thấu đều tăng gấp đôi. Khoảng cách tối đa bốn mươi bước, có thể có hiệu quả sát thương kẻ địch... hơn nữa, khi gắn vào cổ tay thì giống như đeo một chiếc đồng hồ vậy, không ảnh hưởng chút nào đến các hoạt động khác."
Lâm Bắc Thần càng ngày càng thích, không rời ra được.
Ưng Yến tiểu tiễn mà hắn bắn ra đã tìm lại từng cái một.
"Điều đáng tiếc duy nhất chính là số lượng tiểu tiễn hơi ít một chút.” Hắn không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Các mũi tên nhỏ thừa ra, tạm thời đều chứa trong Baidu Netdisk.
Nhưng mà, khoảnh khắc mà hắn nhấp vào Baidu Netdisk, trong đầu của Lâm Bắc Thần đột nhiên lóe lên một tia sáng.
"Ta nhớ khi còn ở trái đất, lợi dụng chức năng ‘programs’ tích hợp sẵn trong phần mềm WeChat, có thể thực hiện di chuyển qua lại các tệp trong Baidu Netdisk, nói như vậy..."
Hắn đột nhiên có hứng thú cực lớn.
Bây giờ nhấp vào chương trình WeChat, rồi nhấp vào vùng chức năng ‘phát hiện’ ở dưới cùng, rồi tiến vào ‘programs’.
Bên trong trống rỗng.
Trong khung tìm kiếm, nhập Baidu Netdisk và nhấp vào tìm kiếm.
"Ting!"
Một âm nhắc nhở êm tai vang lên.
"Chúc mừng, bạn đã khám phá thành công chức năng ẩn giấu của điện thoại, bạn nhận được một phần thưởng bí ẩn."
Một khung nhắc nhở xuất hiện.