Trải qua chuyện này, thanh danh của Liệt Dương Nhất Thương coi như đã bị hủy hơn phân nửa rồi.
Không tuân thủ khế ước và bại dưới tay Kiếm Tiêu Dao, hai điểm này đã đủ để khiến Phan Đa Tình trong một khoảng thời gian rất dài khó mà ngẩng đầu lên được.
Càng huống hồ, dưới sự bức bách của trường kiếm vừa rồi, biểu hiện của hắn rất không chịu thấu, loại hình ảnh tham sống sợ chết kia, một khi lan truyền ra ngoài, cũng đủ để sinh ra ảnh hưởng đối với toàn bộ Liệt Dương thần tộc.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Minh Nhược, nói: "Còn có bí sách Đại Hoang Tinh Vẫn, có phải cũng nên đưa cho ta hay không."
Thân là người độc hưởng thắng lợi của cuộc kiểm tra độ phù hợp, hiện tại có thể thu hoạch thành quả thắng lợi rồi.
Nhưng Minh Nhược lại lắc đầu: "Ta không thể đưa cho ngươi... Ngoài ra, Bất Hủ Chi Khôi đội trên đầu ngươi, cũng xin trả lại đi."
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, vuốt vuốt mi tâm, giọng nói rất bình tĩnh, nói: "Ồ? Nói ra giấc mộng của ngươi...ờ, lý do."
Trong mắt của Minh Nhược lóe lên một chút vẻ chế giễu, nói: "Trận chiến của các ngươi vừa rồi, ta không có ngăn cản, là bởi vì giữa các ngươi có khế ước thần thánh, cuộc chiến bởi vì khế ước mà sinh ra, chịu sự bảo vệ của luật pháp Thần Thành, mà ngươi cũng được như ý nguyện, dựa vào vũ lực cá nhân đạt được Thần thạch mà bản thân đáng có, nhưng mà..."
Nói đến đây, Minh Nhược hơi dừng lại một chút.
Hắn liếc nhìn Phan Đa Tình với vẻ mặt âm trầm ngoan lệ đứng ở một bên, lại chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Lâm Bắc Thần, tiếp tục nói: "Nhưng mà ngươi tập kích sát hại thần tướng của Liệt Dương thần tộc, cũng là chuyện chứng cứ vô cùng xác thực, Phan Đa Tình nói không sai, từ thời khắc đó trở đi, ngươi đã đánh mất tư cách tiếp tục tham gia giải đấu Thần Tuyển, đương nhiên cũng không có tư cách tham gia Già Thiên đại yến, ha ha, cho dù độ phù hợp của ngươi với Bất Hủ Chi Khôi có đạt đến 100, ngươi cũng không có quyền có được nó."
Trong đại điện, trên mặt của những người khác, lại lộ ra biểu cảm 'Quả nhiên là như vậy'.
"Xem ra Thần Linh vẫn là đứng về phía Phan Đa Tình."
"Minh Nhược đại thần sẽ không bỏ qua cho Kiếm Tiêu Dao."
"Đáng tiếc, Kiếm Tiêu Dao vốn dĩ có thể bộc phát ra quang mang tuyệt thế...Đáng tiếc hắn đã bị người ta tóm lấy sơ hở."
Một trận nghị luận, truyền bá trong phạm vi nhỏ.
Thiếu nữ tửu quán Hàn Lạc Tuyết không biết từ khi nào đã lấy ra pháp trượng của mình, trên gương mặt yêu kiều viết đầy phẫn nộ.
Lông mày ưu tú của Hương Nhan tế tư nhíu lại, dường như đang cân nhắc khả năng phá cục, nhưng lông mày lại càng ngày càng khóa chặt.
Mèo máy vừa không ngừng ăn, vữa nghĩ thầm: Bản thân chắc chắn là phải cùng tiến cùng lùi với lão đại, cho nên nhân lúc trước khi bị đuổi ra ngoài, mình phải nắm bắt thời gian ăn nhiều một chút...
Lâm Bắc Thần nhìn Minh Nhược, lại nhìn Phan Đa Tình.
"Khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ, thật khiến các ngươi vui sướng đến phát rồ rồi đúng chứ."
Hắn như cười mà không phải cười nói: "Ha ha, ta có thể giải thích một chút không? Giết những thần tướng của Liệt Dương thần tộc kia, chuyện xảy ra là có nguyên nhân."
Minh Nhược lắc đầu, nói: "Bất kể lý do gì, đều không thể miễn trừ hành vi tàn bạo của ngươi."
"Thật sao?"
Lâm Bắc Thần chỉ một cái: "Nếu như là như vậy thì sao?"
Một mảnh hình ảnh trình chiếu xuất hiện ở trong đại điện.
Hình chiếu lần này, so với hình ảnh mà Phan Đa Tình lợi dụng Lưu Ảnh Thần thạch phóng ra trước đó, rõ ràng hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Trong hình ảnh, Kiếm Tiêu Dao bị ám sát, sau khi giải quyết thích khách, vốn cho rằng tất cả đều đã kết thúc, đột nhiên, long trời lở đất, một đạo thần quang kim sắc từ trên trời giáng xuống, toàn thân phóng ra vạn đạo thân ảnh kim quang, cầm chiến mâu trong tay, triển khai công sát vô tình đối với Kiếm Tiêu Dao, dường như triệt để đâm chết hắn ngay tại chỗ...
Còn thân ảnh kim sắc này...
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn về phía Phan Đa Tình.
Không chút nghi ngờ, người ám sát Kiếm Tiêu Dao, chính là Phan Đa Tình.
Đó hoàn toàn là chân tướng không cách nào che giấu được.
Bởi vì ngay vừa rồi, cảnh tượng Phan Đa Tình thi triển Hạo Nhật Chiến Mâu đại chiến với Lâm Bắc Thần, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, với hình ảnh chiến đấu trên hình chiếu trước mắt lúc này, loại uy thế kim quang cùng chiêu thức chiến mâu kia, không thể nói là không có chút liên hệ nào, quả thực chính là giống nhau như đúc.
Mà loại chiến đấu và chiến kỹ cấp bậc này, người ngoài căn bản không có cách nào nguỵ tạo, vừa nhìn qua liền có thể phân biệt thật giả.
Sắc mặt của Phan Đa Tình ngay lập tức liền trở nên rất khó xử.
Không có trận chiến vừa rồi, hắn còn có thể qua loa đi qua, không thừa nhận người trong hình ảnh trình chiếu là mình.
Nhưng mà hiện tại, căn bản không có cách chống chế.
Trừ phi hắn coi tất cả mọi người đều là đồ ngốc.
Điều mà hắn nghĩ không ra là, lúc ấy bản thân chính là đột nhiên gây khó khăn, đột nhiên tập kích, Kiếm Tiêu Dao căn bản không cách nào thi triển Lưu Ảnh Thạch để lưu lại đoạn hình ảnh này, tại sao bây giờ lại xuất hiện?
Biểu cảm của Minh Nhược cũng hơi ngưng tụ.
Trong tay của Kiếm Tiêu Dao, tại sao lại có thể có loại vật này?
Hắn liếc nhìn Phan Đa Tình, đột nhiên cảm thấy tên này thật sự là một tên ngu xuẩn không có triển vọng, ngang ngược không có đầu óc, Thương Chủ Thần tại sao lại lựa chọn một tên ngu xuẩn như vậy làm ứng cử viên để bồi dưỡng chứ?
"Thế nào? Hai vị đột nhiên cũng câm rồi à?"
Lâm Bắc Thần với một khuôn mặt giễu cợt cùng mỉa mai, nói: "Các ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng, vừa rồi ta liều lĩnh xuất thủ, chỉ là bởi vì bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc đấy chứ, ha ha, nếu như không phải là để ép cho tên ngốc Phan Đa Tình này tự hiện hình, ngay từ đầu ta đã giơ nắm đấm rồi, còn có thể khiến hắn chống đỡ qua một khắc?"
Một câu nói, khiến sắc mặt của Phan Đa Tình trắng bệch như tuyết.