Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1886: Sớm nghe lời như vậy, chẳng phải không có chuyện gì sao




"Không... điều này không thể nào, ngươi..."

Trên gương mặt vặn vẹo dữ tợn, từng đường huyết quản giống như tiểu xà thanh sắc nổi lên, Phan Đa Tình cảm nhận thần lực trong cơ thể đã bị một quyền này hoàn toàn đánh tan, khó có thể tin nổi, giãy dụa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bắc Thần, giọng nói khàn khàn: "Ngươi... Một quyền này... Tại sao... Lực lượng này..."

Ba~!

Đáp lại của Lâm Bắc Thần là một cái nhấc chân đạp xuống.

Một cước trực tiếp nện trên mặt của Phan Đa Tình đang ngóc đầu lên, đem đầu của hắn giẫm trên mặt đất.

Oanh.

Mặt đất bạch nham lấy đầu của Phan Đa Tình làm trung tâm, xuất hiện một vết lõm hình mạng nhện.

"Ngươi không phải là chê quá yếu sao?"

Lâm Bắc Thần trầm giọng hỏi: "Hiện tại thì thế nào?"

Lúc nói chuyện, trên quyền trái của hắn, một cái găng tay vàng rực rỡ, phong cách hoàn toàn khác biệt dung hợp hoàn mỹ giữa hai loại tinh tế và cổ kính, đang hiện lên trong vắt rực rỡ.

Hoang Thần Quyền Sáo.

Trong một đòn vừa rồi, Lâm Bắc Thần lặng yên không một tiếng động thúc giục Hoang Thần Quyền Sáo.

Quả nhiên không hổ là bảo bối do Quắc Chủ Thần ban thưởng.

Chỉ là một quyền, đã đánh Phan Đa Tình bán phế.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, Thần thạch cá cược, ngươi có đưa hay không?"

Lâm Bắc Thần cúi đầu ép hỏi.

"Ngươi... Khụ khụ khụ... Ngươi có gan thì giết ta đi, ngươi dám không?"

Phan Đa Tình nổi giận điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi cười.

"Được, ngươi có gan."

Lâm Bắc Thần cười lạnh.

Mũi kiếm của Hỏa Chi Nhiệt Tình chống đỡ trước ngực của Phan Đa Tình...

Bỗng nhiên phát lực.

Phốc phốc.

Mũi kiếm liền thật sự xé ra một khe hở của Hạo Nhất Kim Giáp, từng chút một đâm vào ngực của Phan Đa Tình.

"Dừng tay."

Minh Nhược đại thần ở một bên, lúc này, cuối cùng cũng với vẻ mặt tràn đầy tức giận mở miệng hét lớn, nói: "Kiếm Tiêu Dao, còn không ngừng tay? Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"

"Ngươi đừng dọa ta."

Lâm Bắc Thần quay đầu giận dữ hét: "Con người của ta, lá gan rất nhỏ, không chịu được doạ, lỡ như giọng nói của ngươi quá lớn, dọa tay ta run một cái, kiếm lại đâm trật một chút, vậy thì thật sự sẽ lấy mạng tên ngu xuẩn này."

"Ngươi..."

Minh Nhược tức giận lo lắng.

Từ ánh mắt của Lâm Bắc Thần, hắn có thể nhìn ra được, tên này căn bản không nể mặt của mình.

Lúc trước hắn không có ngăn cản Lâm Bắc Thần ra tay với Phan Đa Tình, chính là muốn mượn tay của Lâm Bắc Thần, làm giảm một chút ngang tàng hống hách của Phan Đa Tình, khiến tên này tôn trọng mình một chút.

Ai có thể ngờ được rằng, cục diện trong nháy mắt lại chuyển biến xấu đến như vậy. "Có chuyện gì từ từ nói... chỉ vì 11000 Thần thạch mà thôi, không nhất thiết phải phá huỷ tiền đồ tốt đẹp của bản thân ngươi."

Khẩu khí của Minh Nhược dịu xuống.

"Đây là chuyện của 11000 Thần thạch sao?"

Giọng nói của Lâm Bắc Thần toát ra xu thế cuồng nộ mất đi lý trí, nói: "Đây là chuyện nói không giữ lời, làm nhục Thương Chủ Thần... Hôm nay ai cũng không cản nổi ta. Không trả tiền, ta sẽ giết chết hắn, có khế ước thần thánh ở đây, kiện cáo đến đâu ta cũng không sợ."

Nói xong, một tay cầm kiếm, một tay dùng sức ép xuống.

Phốc phốc.

Kẽo kẹt.

Mũi kiếm của Hỏa Chi Nhiệt Tình từng chút một đâm vào trong lồng ngực của Phan Đa Tình.

Âm thanh mũi kiếm phá vỡ máu thịt, âm thanh mũi kiếm ma sát vào áo giáp, âm thanh mũi kiếm cắt chém xương cốt...

Đủ các loại âm thanh hỗn hợp lại với nhau, không ngừng vang lên.

Trong đại điện yên tĩnh hiện ra một cách rõ ràng như thế.

Khiến cho tất cả mọi người cũng cầm lòng không đậu hãi hùng khiếp vía, đều không thể nào át chế được mà sinh ra từng trận sợ hãi như sóng to gió lớn.

"A..."

Cơn đau nhức kịch liệt giống như như tê liệt truyền khắp toàn thân của Phan Đa Tình. Khiến lửa giận của hắn, cuối cùng đã biến mất một chút.

Cũng khiến cho lý trí của hắn, cuối cùng cũng khôi phục một chút.

Nhìn thấy sự hung tàn và tàn nhẫn trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Lâm Bắc Thần bạo tràn ra, Phan Đa Tình đột nhiên ý thức được, tên này là thật sự dám giết mình. Sau đó, hắn bắt đầu sợ.

Ý niệm sợ hãi một khi sinh sôi, trong nháy mắt liền bộc phát giống như hồng thủy, đủ để bao phủ cả người hắn.

"Mau dừng tay, ta đưa..."

Phan Đa Tình có thể cảm nhận được, Hoả Diễm Chi Lực cực nóng trong vết thương bắn ra, bất cứ lúc nào đều có thể triệt để đem hắn luyện hóa thành tro bụi, giống như trước đó Kiếm Tiêu Dao đã giết thần tướng cường lực của Liệt Dương thần hệ vậy. "Cái đồ đê tiện nhà ngươi."

Lâm Bắc Thần rút kiếm đi ra.

BIU~~

Vết thương phụt ra một luồng máu tươi.

Phan Đa Tình run rẩy đứng lên, biểu cảm trên mặt vừa tức giận vừa sợ hãi.

Cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ, thật sự giao ra 11000 Thần thạch.

Hơn nữa là giao phó 'Tiền mặt'.

Lâm Bắc Thần nhìn cũng âm thầm kinh hãi.

Liệt Dương thần tộc này giàu có như vậy sao?

Xuất ra 11000 Thần thạch, giống như là tuỳ tiện khen thưởng cho người dẫn chương trình mạng.

11000 Thần thạch tương đương với 110000000 điểm tín ngưỡng.

"Sớm nghe lời như vậy, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao."

Lâm Bắc Thần cất Thần thạch đi, một cước đá bay Phan Đa Tình ra ngoài, nói: "Cứ nhất định phải tự chuốc lấy đau khổ."

Bành.

Phan Đa Tình giống như một con chó ăn phân gục ngã ở bên ngoài mười mét.

Hắn không rên một tiếng, vận chuyển Liệt Dương Chân Hỏa thần lực, trị liệu thương thế, lại liên tục nuốt xuống mấy viên đan dược.

Rất nhanh, thương thế đã khỏi hẳn.

Rất nhiều người trong đại điện, đều với vẻ mặt thương hại nhìn Phan Đa Tình.