Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1888: Mất trí?




Ta cho rằng ngươi đang ở tầng thứ ba.

Ai biết ngươi lại ở tầng thứ năm.

Phan Đa Tình không ngờ rằng bản thân bị đánh một trận, chẳng những thịt đau, còn có thể đau lòng như vậy.

Từ đầu tới cuối, hắn đều là bị Kiếm Tiêu Dao lợi dụng.

"Không biết Minh Nhược miện hạ cảm thấy lời giải thích hiện tại của ta, có tác dụng hay không?"

Trong giọng nói của Lâm Bắc Thần mang chút khiêu khích.

Biểu cảm của Minh Nhược không dễ coi lắm.

Trong lúc nhất thời, không biết nên trả lời như thế nào.

Hương Nhan tế tư cùng thiếu nữ tửu quán vẻ mặt luôn căng thẳng, cuối cùng đã dãn ra.

Trên hai gương mặt xinh xắn giống nhau, lộ ra một tia như trút được gánh nặng.

Nếu như Phan Đa Tình khiêu khích tập sát trước, vậy thì tất cả đều dễ nói chuyện rồi. Nếu như muốn huỷ bỏ tư cách dự thi của Kiếm Tiêu Dao, vậy thì phải huỷ bỏ tư cách của Phan Đa Tình trước.

Hành vi động tác của Phan Đa Tình ác liệt hơn nhiều so với Kiếm Tiêu Dao.

Các tuyển thủ dự thi khác, trong ánh mắt nhìn về phía Phan Đa Tình cũng mang theo vẻ kiêng dè nồng đậm.

Nếu như vẻn vẹn chỉ là bởi vì biểu hiện cường thế của Kiếm Tiêu Dao đã dẫn tới sự phục sát của Phan Đa Tình, vậy ai mà biết một ngày nào đó, bản thân có trở thành cái đinh trong mắt của Phan Đa Tình hay không?

Kiếm Tiêu Dao thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn cao minh mới có thể sống sót đồng thời phản tướng nhất quân (khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển)

Nhưng mà bọn hắn không có bản lĩnh này.

Nếu như bị Phan Đa Tình để mắt tới, chẳng phải là một con đường chết sao?

Nhân vật nguy hiểm như vậy, vẫn là nên kính trọng nhưng không gần gũi.

Mèo máy vừa nhìn thấy lão đại dường như đã giải quyết xong phiền phức, thế là càng ăn uống vui vẻ hơn.

Còn Hoàng Kim Cự Tích ở bên cạnh thậm chí từ khi mới bắt đầu đã ăn uống không ngừng— mặc dù những thức ăn này, vẫn kém hơn một chút so với cái đuôi nướng của mình, nhưng dù sao cũng là bao ăn no số lượng lớn còn không tốn tiền.

Sau khi trầm mặc một lát, Minh Nhược đại thần mở miệng.

"Ân oán giữa ngươi với Phan Đa Tình, ta không quan tâm."

Hắn dường như cuối cùng đã rõ ràng mạch suy nghĩ, thản nhiên nói: "Nhưng mà, hiện tại ngươi vẫn còn sống, còn bảy đại thần tướng của Liệt Diễm Thần Tộc đã chết rồi... có cần phải hủy bỏ tư cách dự thi của các ngươi hay không, là chuyện của ban tổ chức giải đấu, trước khi tất cả còn chưa kết thúc, ngươi bắt buộc phải trả lại Bất Hủ Chi Khôi, bí sách Đại Hoang Tinh Vẫn cũng không thể cho ngươi."

Giọng nói vừa dứt.

Trong đại điện, một mảnh tiếng kinh hô trầm thấp vang lên.

Trước đó mọi người đã ý thức được, Minh Nhược đại thần đang thiên vị Phan Đa Tình.

Nhưng mà không ngờ rằng, đã đến lúc này rồi, hắn vẫn còn thiên vị rõ ràng như thế. Mặt mũi cũng không cần.

"Cho nên, đây là câu trả lời chắc chắn sau cùng của ngươi sao?"

Lâm Bắc Thần chậm rãi nói.

"Ngươi dường như rất không hài lòng?"

Minh Nhược cười lạnh một tiếng: "Không sai, đây chính là câu trả lời sau cùng ta dành cho ngươi, ngươi dám không theo?"

"Nếu như vậy..."

Lâm Bắc Thần cũng cười, chậm rãi giơ ngón tay giữa lên, nói: "Theo con mẹ ngươi..."

Nụ cười lạnh trên mặt của Minh Nhược, từng chút một ngưng tụ lại.

Hắn có chút không dám tin vào tai của mình.

"Ngươi nói cái gì?"

Minh Nhược nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.

"Ta nói..."

Lâm Bắc Thần lại lần nữa giơ ngón tay giữa lên, gằn từng câu từng chữ nói: "Theo—con mẹ—ngươi! Lần này nghe rõ chưa?"

Lúc này, chẳng những Minh Nhược nghe rõ ràng, mà tất cả mọi người trong đại điện, toàn bộ đều nghe thấy rõ ràng.

Sắc Vi Chi Quang Giang Nhược Bạch sững sờ.

Tiểu thuyền phu Hoắc Tà ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, miếng thịt nướng trong miệng cũng chú ý nhai kỹ.

Đám người Lý Nhất Điềm, Mẫn Chúng, toàn bộ đều trợn tròn mắt. Chuyện gì xảy ra vậy?

Chửi mắng Thần Linh?

Đây chắc chắn là xúc phạm thần.

Kiếm Tiêu Dao không phải là bị tức điên rồi đấy chứ?

Liên tục thi triển các thủ đoạn rõ ràng có thể lật bàn, nhưng mà lại bị một câu nhẹ nhàng của Minh Nhược gạt bỏ, cho nên tức giận đánh mất lý trí?

"Ha ha, ha ha ha..."

Minh Nhược phá lên cười.

Tiếng cười giống như sấm sét của cửu thiên phẫn nộ, vang vọng trong đại điện, chấn động đến mức toàn bộ Già Thiên đại điện cũng lắc lư.

Mấy thị nữ thực lực kém như Phong Linh, Lưu Tô, đều với sắc mặt trắng bệch che lỗ tai, biểu cảm đau khổ, không ngừng lui lại, thân hình đã lung lay sắp đổ.

Thần linh dưới cơn thịnh nộ, thần uy phóng ra ngoài, sự áp chế đối với thần dân bình thường rất khủng khiếp.

"Đã rất lâu không có thần dân không biết sống chết, dám nói chuyện với ta như vậy." Minh Nhược nhìn chằm cằm vào Lâm Bắc Thần, thần lực màu đỏ toàn thân kia dao động giống như thực chất, khiến cho toàn bộ không gian đại điện dường như cũng sắp ngưng tụ từng chút một.

"Ngu xuẩn."

Lâm Bắc Thần không chút sợ hãi, đối đầu chính diện: "Những nhân vật phản diện như các ngươi, có thể nào chọn lời kịch có sáng tạo hơn được không, mỗi lần đều là mấy câu như vậy, mẹ nó ta cũng nghe phiền rồi đấy."

"Ngươi, có tội."

Minh Nhược hít vào một hơi thật dài: "Ta đại diện cho Đại Hoang Thần Tộc, phán ngươi tử hình."

Nói xong, đưa tay ấn xuống dưới.

Thần lực mờ mịt màu đỏ sẫm trực tiếp hóa thành một bàn tay lớn mấy chục mét, lăng không bao trùm xuống Lâm Bắc Thần.

Bàn tay to lớn do thần lực huyễn hóa, mỗi một tấc da thịt đều lóe lên phù văn thần đạo, toát ra uy áp thần lực, toả ra thần quang chói mắt, chậm rãi ép xuống, trong không khí dường như có Thần Linh viễn cổ ngâm xướng, lực lượng doạ người, khiến cho khí lưu trong đại điện cuồng loạn, không gian cũng trở nên vặn vẹo, khủng bố đến cực điểm.

Sát cơ vô tận giáng lâm.

"Chậc."

Lâm Bắc Thần cười lạnh đấm ra một quyền: "Còn ta đại diện cho mặt trăng tiêu diệt ngươi."