“Lần này, phần thưởng Già Thiên đại yến có hai hạng.”
“Thần khí Bất Hủ Chi Khôi.”
“Thần chiến kỹ Đại Hoang Tinh Vẫn.”
“Hai phần thưởng này, chỉ có người hoàn mỹ thông qua tham gia khảo hạch mới có thể độc hưởng.”
Minh Nhược đại thần lên tiếng, bên cạnh còn có hai luồng thần quang màu đỏ sậm hiển hiện.
Thần quang bên trái, một mũ giáp kim quang sáng chói chậm rãi xoay tròn, nhìn giống như một cái đầu người mang mặt nạ. Đây chính là Bất Hủ Chi Khôi.
Thần quang bên phải bao phủ một huyền thạch dài khoảng mười centimet vuông, mặt ngoài ẩn chứa huyền văn, hẳn là kinh văn thần chiến kỹ Đại Hoang Tinh Vẫn.
Trong mắt Lâm Bắc Thần xuất hiện ánh sáng.
Thần khí, thần chiến kỹ.
Cả hai đều là thứ đồ chơi rất hay.
Hô hấp của Hương Nhan tế tư bên cạnh cũng có chút dồn dập.
“Không nghĩ đến quy cách phần thưởng Già Thiên đại yến lần này lại cao như vậy.”
Nàng thấp giọng nói: “Bất Hủ Chi Khôi đã từng là di vật của đệ nhất chiến thần Thần giới Bất Hủ Chi Vương, một phần của Bất Hủ Thần Giáp Sáo Trang. Đại Hoang Tinh Vẫn là chiến kỹ chiêu bài của Bất Hủ Chi Vương, nghe nói có thể một kích nát đại lục, có lực công kích kinh khủng.”
Mắt Lâm Bắc Thần lại càng sáng hơn nữa.
Hắn hưng phấn nói: “Minh Nhược đại thần là người tốt, có thể tặng hai bảo bối này cho ta. Lát nữa ta phải cảm ơn ông ấy mới được.”
Hương Nhan tế tư nhìn thấy nam nhân bên cạnh lòng tin mười phần, không khỏi thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi đừng nên cao hứng quá sớm. Khảo hạch để có được phần thưởng này không đơn giản, chưa chắc lực mạnh là có được. Hơn nữa, lần này ta cũng sẽ toàn lực tranh đoạt, không cho ngươi lấy đâu.”
“Ngươi đúng là biết nói đùa.”
Lâm Bắc Thần cười nói.
Hương Nhan tế tư cũng không phản bác, ánh mắt sáng lên.
Nàng rất thích phần thưởng của Già Thiên đại yến lần này.
“Câm điếc ca ca, ngươi có muốn không?”
Hàn Lạc Tuyết nhìn Lâm Bắc Thần.
“Ừm.”
Cơ thể Lâm Bắc Thần chấn động.
Con gái nói mấy lời này không tốt đâu.
Trong lúc Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ tìm từ đáp lại, âm thanh Minh Nhược đại thần quanh quẩn trong đại điện: “Sau đây, ta sẽ công bố phương thức tranh đoạt phần thưởng. Trước đó, tất cả đều dựa theo chương trình đại yến mà tiến hành.”
Sau đó, vị thần linh này im lặng lại.
Lấy nơi ông ta đang ngồi làm trung tâm, tất cả mọi tia sáng đều tối xuống.
Cả người giống như biến mất trong đại điện.
Khí tức dọa người cũng theo đó giống như bãi cát thủy triều xuống, nước biển biến mất sạch sẽ.
Khâu thứ hai Già Thiên đại yến bắt đầu.
Đây là khâu “câu dẫn” và “bị câu dẫn”.
Dưới sự dẫn đạo của các thị nữ, trong đại điện một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Chuyện chủ yếu nhất chính là “nhân viên chiêu sinh” và “chuẩn thí sinh” bắt đầu câu thông với nhau.
Những người đứng đầu nhận được sự mời chào nhiệt tình nhất.
Lâm Bắc Thần chính là một trong số đó.
Nội dung giao lưu giữa hắn và đối phương cũng rất đơn giản.
“Các ngươi có thể đưa ra bao nhiêu tiền?”
“A, hơi thấp, có thể tăng lên thêm một chút không?”
“Một tỷ? Không thể nào? Một trăm triệu thôi.”
“Ta không có nói đùa, ta rất nghiêm túc. Này, này, đừng đi chứ.”
Một lát sau, Lâm Bắc Thần rơi vào tự bế.
Mẹ kiếp, vì sao không có ai tin tưởng hắn chứ? Hắn đang rất nghiêm túc bán mình đấy.
Rất nhanh, chỗ ngồi trước mặt Lâm Bắc Thần bắt đầu vắng như chùa bà Đanh.
Tất cả người phụ trách “chiêu sinh” các đại Thần tộc đều cảm thấy mình bị vũ nhục và đùa giỡn. Kiếm Tiêu Dao rõ ràng không hề có một chút thành ý gia nhập Thần tộc nhà mình, còn giả bộ như có hứng thú lắm. Hắn khi dễ bọn họ là đồ ngốc sao?
Hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn lại nhận được đãi ngộ ngày đêm khác biệt.
Thân là nữ Tế tư Đại Hoang Thần Tộc, không có bất kỳ người nào dám đến chào hỏi Hương Nhan tế tư. Bởi vì Hương Nhan đã là Tế tư của Đại Hoang Thần Tộc.
Tế tư và quyến tộc khác nhau. Tế tư là người có tín ngưỡng trung thành nhất với thần linh.
Dụ hoặc bên ngoài tín ngưỡng, đối với tín đồ từ nhỏ đến lớn lớn lên trong Đại Hoang Thần Điện như Hương Nhan tế tư hoàn toàn không có lực sát thương.
Huống chi, Đại Hoang Thần Tộc chính là thần hệ số một Thần giới.
Người phụ trách chiêu sinh các thần hệ khác đều rất thức thời, không ném cành ô liu cho Hương Nhan tế tư.
Bên cạnh Hàn Lạc Tuyết thì lại kín người hết chỗ.
Người phụ trách chiêu sinh đến từ các đại chủ chiến thần tộc, nhất đẳng thần tộc đều tận hết sức thuyết phục Hàn Lạc Tuyết gia nhập thần hệ của mình, đồng thời còn đưa ra những hứa hẹn mà ngay cả thần linh hạ vị cũng phải đỏ mắt.
Không sai, Hàn Lạc Tuyết là người được Lam chủ thần xem trọng.
Nhưng như thế thì sao?
Ít ra nàng còn chưa gia nhập Đại Hoang Thần Tộc.
Tín ngưỡng của nàng nhất định kém xa Hương Nhan tế tư.
Hơn nữa, khâu truyền thống này chính là mọi người công khai cạnh tranh, người dự thi có quyền lựa chọn của mình. Mọi người đều bình đẳng, dựa vào bản lãnh của nhau.
Dụ hoặc của thiên mệnh thần thuật sư khiến cho thất đại chủ chiến thần tộc phải miệng đắng lưỡi khô.
Đối mặt với đám phụ trách chiêu sinh chen chúc nhau mà đến, ứng đối của Hàn Lạc Tuyết cũng rất cao minh.
Gương mặt nàng từ đầu đến cuối đều nở nụ cười thân thiện, giống như đang chiêu đãi khách nhân trong Thính Tuyết tửu quán, khiến cho mỗi người đều nhận được sự tôn trọng đầy đủ. Cho dù bị từ chối cũng không thể nổi nóng, giống như ngồi một mình trong quán rượu uống rượu, mà rượu thì bán sạch, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối mà thôi.
Lâm Bắc Thần hâm mộ nhìn Hàn Lạc Tuyết.