Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1873: Khảo thí độ phù hợp




Rõ ràng ta mới là người đứng đầu mà.

Đám người kia quả thật không có mắt.

Hắn chửi thầm trong bụng, ánh mắt đánh giá chung quanh.

Hắn nhìn thấy hai tên gia hỏa Bàn Hổ và hoàng kim cự tích đang càn quét trân tu mỹ vị các nơi trong đại điện. Ngoại trừ ăn ra, hai người còn giả bộ đi các nơi, mà đi qua nơi nào thì mặt bàn trong nháy mắt trở nên sạch sẽ, trơn tru đến đó.

Lâm Bắc Thần ôm mặt.

Mất mặt quá.

Hắn nhớ đến, khi hắn còn ở trái đất, hắn có tham gia hôn lễ của một người bạn học tiểu học. Bên trong tiệc cưới cũng có một nhóm bác gái. Khi mọi người vừa mới động đũa, bọn họ đã lấy ra túi ni long đã chuẩn bị từ trước. Sau một trận gió cuốn mây tan, trên bàn chỉ còn lại đĩa và bát, tất cả đồ ăn đã bị lấy hết sạch…

Không nghĩ đến hắn xuyên qua dị giới vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cũng không ngăn cản một người một thú kia.

Lát nữa hắn có thể làm bộ như không quen biết hai con hàng này.

Ánh mắt của hắn tiếp tục không có mục đích tung bay trong đại điện.

Hắn thấy được rất nhiều người kỳ quái.

Ví dụ như có thiếu niên mặc áo tơi, ôm một cây ngải cứu dài khoảng ba mét trong ngực giống như ôm tình nhân chân ái, cách ăn mặc hoàn toàn không hợp với đại điện, cũng ăn như gió cuốn, dáng vẻ chưa nhìn thấy qua việc đời, không hề thua kém Bàn Hổ bao nhiêu.

Hoặc một thiếu nữ nhu nhược, mái tóc vàng mềm mại, nét mặt và thần thái của nàng khiến cho Lâm Bắc Thần nhớ đến bạn học cũ Mễ Như Yên.

Chiến sĩ giống như đại tinh tinh vẫn đeo chiếc mặt nạ vỡ vụn ngồi trước bàn đá, ngoạm một miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, chỉ là tay và chân của hắn đều bị xiềng xích hoa văn đen trắng khóa lại, trong đó xích chân còn gắn thêm một sợi dây xích, được một người thấp bé mập mạp ngồi cách hắn một mét nắm, giống như một con chó thuộc về một cường giả nào đó.

Lâm Bắc Thần còn nhìn thấy Từ Hằng.

Bên cạnh hắn còn có ba vị huynh đệ kia.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bắc Thần, gương mặt Từ Hằng có vẻ mất tự nhiên, tay phải vô thức ôm lấy xương sườn.

Một người bên cạnh Từ Hằng nhận ra Lâm Bắc Thần, muốn đứng dậy bước đến chỗ hắn.

Kết quả bị Từ Hằng kéo lại, lắc đầu nói mấy câu gì đó.

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm của mình.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Yến hội đối với Lâm Bắc Thần mà nói đột nhiên trở nên nhàm chán.

Hắn quyết định lấy điện thoại ra chơi.

Cẩu nữ thần Kiếm Tiêu Dao cũng không thấy onl trên Wechat, cũng không biết đã chết ở nơi nào.

Tên gia hỏa này quả thật không đáng tin cậy.

Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, lập tức gửi một tin nhắn, thuật lại chuyện hắn gặp mặt Quắc chủ thần, Hoang Thần Thủ Sáo và chuyện phát sinh hai ngày qua, cuối cùng nói: “Ngay từ đầu ta rất muốn từ chối Quắc chủ thần nhưng ông ấy thật sự cho ta nhiều lắm. Kiếm Chi Chủ Quân Miện Hạ nhất định có thể hiểu cho ta, đúng không?”

Sau đó, hắn cất điện thoại.

Lúc này, thần lực trong đại điện lại bắt đầu phun trào.

Thần tọa đã biến mất trong bóng tối một lần nữa xuất hiện.

Minh Nhược đại thần cầm một chén rượu màu trắng cực lớn trong tay, nhẹ nhàng giơ lên: “Được rồi, phần đặc sắc nhất của Già Thiên đại yến đã đến. Rốt cuộc Bất Hủ Chi Khôi và Đại Hoang Tinh Vẫn sẽ thuộc về ai? Ha ha, bổn thần rất tò mò. Tiêu chuẩn cạnh tranh phần thưởng lần này là…”

Nói đến đây, Minh Nhược đại thần hơi dừng lại: “Khảo thí độ phù hợp.”

Minh Nhược đại thần chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Một luồng hồng quang xoay tròn, đón gió bành trướng, biến thành một hình trụ màu đỏ sậm cao mười mét, đường kính dưới đáy ba mét.

Oành.

Trụ hình tháp rơi xuống đất, giống như có một món đồ nặng trăm vạn cân chấn động toàn bộ mặt đất Già Thiên Điện phải lắc lư.

Màu đỏ sậm như có như không, như máu như sương lượn lợ chung quanh trụ.

Thân tháp bóng loáng, có cảm giác của kim loại.

Nhìn kỹ, mọi người sẽ nhìn thấy bốn phương vị chung quanh đều có giá trị tỷ lệ rõ ràng.

Giống như cái thước đo độ của học sinh tiểu học.

Lâm Bắc Thần cẩn thận quan sát.

Giá trị độ khắc trên trụ kim loại là từ 0 đến 100.

Cho nên, cái thứ đồ chơi này chính là dùng để đo đạc đồ phù hợp, mà cái gọi là phạm vi trị số độ phù hợp là từ 0 đến 100.

Bên trong đại điện, những người có tư cách tham gia đều có sắc mặt khác nhau, biểu hiện khác nhau, chỉ có một điều ăn ý duy nhất chính là không nói gì.

“Thần khí này có tên là Thiên Bình Chi Tháp, chính là thần khí mà Thương chủ thần đích thân luyện chế cho Già Thiên đại yến lần này, là căn cứ duy nhất để kiểm tra phần thưởng thuộc về ai.”

Ánh mắt Minh Nhược đại thần quét qua tất cả mọi người, nói tiếp: “Bên trong thần khí ẩn chứa ý chí thần đạo của Thương chủ thần, ngay cả ta cũng vô pháp quấy nhiễu phán định của nó. Cho nên, ta có thể cam đoan tuyệt đối công bằng.”

Nói xong, Minh Nhược đại thần nhẹ nhàng bắn ra.

Ông.

Thần khí Thiên Bình Chi Tháp phát ra tiếng rung nhàn nhạt.

Tiêu ký lượn lờ xung quanh lấp lóe ánh sáng màu đỏ, càng lúc càng rõ ràng.

Đồng thời, ánh sáng màu đỏ sậm trên thân tháp đột nhiên trở nên sống động, biến thành xúc tu, duỗi ra hai bên, giữ chặt Bất Hủ Chi Khôi và Đại Hoang Tinh Vẫn đang trôi nổi giữa không trung.

Một lát sau, ba món đồ dường như hòa làm một thể, sinh ra một liên hệ kỳ diệu nào đó.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thiên Bình Chi Tháp.

Là thần khí của Thương chủ thần.

Tính công bằng có thể cam đoan.

Dù sao cũng là thần khí do Chủ thần ban thưởng, ngay cả cao vị thần cũng vô pháp quấy nhiễu, tượng trưng cho công bằng và công chính tuyệt đối.

Minh Nhược đại thần ngồi trên thần tọa, dù bận vẫn ung dung nhìn mọi người.

Tay trái của ông đung đưa chén rượu, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên: “Thiên Bình Chi Tháp có thể kiểm tra độ phù hợp của các ngươi đối với hai phần thưởng này. Người có độ phù hợp cao nhất có thể độc hưởng cả hai phần thưởng. Tuy nhiên, bổn thần muốn nhắc nhở các ngươi, nếu độ phù hợp không đủ, các ngươi cũng đừng nên gượng ép. Nếu bị Thiên Bình Chi Tháp gây thương tích, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, nhất định sẽ được không bù mất. Được rồi, ta đã nói xong, các ngươi ai lên trước?”