“Phong Linh tỷ tỷ có biết phần thưởng Già Thiên đại yến là gì không?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
Phong Linh nói: “Nô tỳ không biết, phần thưởng tối cao sẽ do thần linh đích thân công bố.”
Trong lúc nàng đang nói chuyện, một bóng người xuất hiện trước bàn đá.
Lâm Bắc Thần khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tinh xảo.
Là Hương Nhan tế tư.
Không nghĩ đến nàng cũng nhận được thiếp mời.
“Ta có thể ngồi ở đây không?”
Hương Nhan tế tư hào phóng hỏi thẳng.
“Đương nhiên có thể rồi.”
Lâm Bắc Thần vô cùng thưởng thức vị nữ Tế tư công khí mười phần này.
Mặc dù nhan sắc của nàng tuyệt đối không tính là đỉnh tiêm nhưng lại có một khí chất khiến người ta khó có thể quên, nắm chắc phân tấc giữa người và người vô cùng tốt.
“Tại sao ngươi lại cứ ngồi ở đây?”
Hương Nhan tế tư chỉ vào đám người náo nhiệt đằng xa: “Ngươi vốn nên ở nơi có thể phát ra hào quang chứ.”
“Một đám yến tước, không đủ luận đàm với thiên nga.”
Lâm Bắc Thần lên tiếng.
“Nếu ngươi bỏ xuống được kiêu ngạo trong lòng, có lẽ thu hoạch sẽ càng nhiều.”
Hương Nhan tế tư lắc lư chén rượu trong tay, Xuân Ý Nồng màu xanh biếc nhảy nhót theo cái chén: “Chuyện ngươi cần làm nhất bây giờ chính là kết giao bằng hữu.”
“Sao?”
Lâm Bắc Thần nghe được bên trong lời nói của Hương Nhan tế tư ẩn giấu ý tứ sâu hơn, liền hỏi ngược lại: “Tại sao ta lại phải kết giao bằng hữu chứ?”
“Ngay cả thần linh cao cao tại thượng cũng phải cần quyến tộc và tùy tùng.”
Hương Nhan tế tư nói: “Muốn quật khởi ở Thần giới, chỉ dựa vào lực lượng của mình còn thiếu rất nhiều.”
Trong khoảnh khắc, Lâm Bắc Thần lập tức nhìn thấy thứ được gọi là dã tâm trong mắt nữ Tế tư thần điện hạ tam khu.
Hiển nhiên, nàng cũng cho rằng hắn là loại người có dã tâm.
“Ngươi thấy phong cảnh của Thần Luyến Phong có đẹp không?” Hương Nhan tế tư hỏi.
Lâm Bắc Thần gật đầu: “Đẹp.”
“Pháp tắc Thần đạo trên đỉnh núi có rõ ràng không?”
“Rõ ràng.”
“Triều tịch thần lực trong ngoài đại điện có nồng đậm không?”
“Nồng đậm.”
“Khi ngươi đến, có nhìn thấy kiến trúc dưới núi và đám người trầm mê tửu sắc không?”
“Có thấy.”
“Nếu bảo ngươi lựa chọn, ngươi muốn đứng trên đỉnh núi quan sát vạn vật hay là lăn lộn trong đám cáu bẩn dưới chân núi?”
“Ta lựa chọn muốn lên núi thì lên núi, muốn xuống núi thì xuống núi, muốn cho người lên núi thì cho, muốn cho người xuống núi thì xuống….” Lâm Bắc Thần nói một hơi.
Hương Nhan tế tư mất một lúc mới hiểu được ý trong lời nói của Lâm Bắc Thần. Nàng mỉm cười: “Nói như vậy, chúng ta cùng một loại người.”
Lâm Bắc Thần từ chối cho ý kiến.
Hương Nhan tế tư nói: “Cho nên, ngươi càng cần kết giao bằng hữu hơn. Để ta dẫn ngươi đi...”
Tuy nhiên, nữ Tế tư dã tâm bừng bừng còn chưa nói xong câu cuối, một làn gió thơm đã thổi tới. Một thiếu nữ xinh đẹp mang theo vài phần giảo hoạt và kinh hỉ xuất hiện trước mắt Lâm Bắc Thần. Con ngươi thanh tịnh nhìn thẳng vào mặt nạ của hắn.
“Câm điếc ca ca, ngươi không mang mặt nạ sẽ đẹp hơn.”
Thiếu nữ quán rượu ngượng ngùng, bối rối nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định, dùng phương thức tự nhiên nhất để nói ra những lời đã đánh sẵn trong đầu.
Lâm Bắc Thần đứng lên: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Tuyết.”
Thiếu nữ đã từng là bình dân, bây giờ trên đầu đã đội vòng hào quang của thần thuần sư thiên mệnh, một tiếng hót làm kinh người trên cầu Viễn Cổ Hào Khốc Thâm Uyên.
Nàng quật khởi nhanh như vậy trong một thời gian ngắn, đây chính là kỳ tích trước nay chưa từng có trong toàn bộ Thần giới.
“Ta đã nhờ thúc thúc điều tra, câm điếc ca ca còn chưa kết hôn.”
Hàn Lạc Tuyết nói.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, cách mặt nạ vuốt mi tâm của mình. Trong lúc hắn đang định nói gì đó, sáu bảy bóng người không mời mà đến.
Dẫn đầu chính là một người thân hình khôi ngô, diện mạo dương cương, thiên chi kiêu tử của Liệt Dương thần hệ Phan Đa Tình.
Những người khác cũng đều là thiêu kiêu và thần tử được mời đêm nay. Tuy nhiên, bọn họ đều mơ hồ lấy Phan Đa Tình dẫn đầu, tạo thành một đội nhỏ.
“Ngươi là Kiếm Tiêu Dao?”
Phan Đa Tình nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, ánh mắt không hề che giấu địch ý: “Rất nhiều người tham gia thi đấu đều gọi ngươi là Đại Ma Vương. Ha ha, nhưng chờ ngươi gặp được ta, xưng hô buồn cười này sẽ hoàn toàn vỡ vụn.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Hy vọng thương của ngươi sẽ lợi hại hơn so với miệng của ngươi.”
Không thèm so đo với người chết.
Người này trong lòng Lâm Bắc Thần đã sớm được phán án tử hình.
Chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.
Phan Đa Tình cười lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía thiếu nữ quán rượu, khẽ gật đầu: “Ta biết tên của ngươi, cũng biết thân phận của ngươi. Ngươi nên cảm tạ thần ban ân. Đã là quyến tộc của thần, lại bạo phát thiên phú thần cấp, ngươi nên có giác ngộ của sinh linh thượng đẳng, đừng lãng phí tâm tư trên một tên phế vật dân đen không còn sống được bao lâu.”
Thiếu nữ quán rượu trừng mắt nhìn Phan Đa Tình.
Khi người này mở miệng khiêu khích câm điếc ca ca, nàng đã đưa hắn vào phạm trù địch nhân.
“Ai cần ngươi lo.”
Lần đầu tiên nàng dùng những lời lẽ ác độc đáp lễ lại: “Ngươi tính là cái gì chứ?”
Phan Đa Tình thản nhiên nói: “Ta chẳng tính là thứ gì cả, bởi vì ta nhất định sẽ thành thần. Còn ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì ngươi chính là thần phi do ta chọn trúng. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là nữ nhân của ta. Ta hy vọng ngươi có thể khắc chế lời nói của mình, đừng làm những chuyện mà mình sẽ phải hối hận cả đời.”