“Kiếm đại nhân, ta là thị nữ của ngài đêm nay, Phong Linh.”
“Đao đại nhân, ta là thị nữ của ngài đêm nay, Lưu Tô.”
Tư thế nữ thần chiến sĩ hiên ngang, nói chuyện cũng rất gọn gàng.
Thì ra, mỗi người tham gia Già Thiên đại yến đều được sắp xếp một thị nữ cận thân hầu hạ, thỏa mãn mọi yêu cầu.
“Ta… ta… ta…”
Mèo máy vốn cà lăm, lúc này nhìn thấy nữ thần chiến sĩ mỹ lệ, mặt đỏ lên, nói một câu cũng không xong.
“Nhìn ngươi đấy, chẳng có tiền đồ gì cả.”
Lâm Bắc Thần vỗ vai Mèo máy: “Chỉ là một cái đầu hai cái đùi mà thôi. Uống rượu sẽ say, bị chém sẽ chết, đi ị sẽ thối, ngươi khẩn trương cái gì?”
Sau đó, hắn quay sang mỉm cười nhìn hai thị nữ: “Hai vị tỷ tỷ, ta và Đao Kiếm Tiếu đi cùng nhau. Hắn là đệ đệ của ta, hơi bị thẹn. Nếu các ngươi nhất định phải thiếp thân phục vụ, các ngươi đi theo ta đi.”
“Được, đại nhân.”
“Tuân mệnh, đại nhân.”
Hai nữ thần chiến sĩ cung kính, cùng nhau hành lễ.
Mèo máy thở phào một hơi.
Cũng may đêm nay đi theo lão đại. Bằng không, vừa rồi cũng không biết phải làm gì.
Sau đó, tất cả đều trở nên đơn giản.
Không có chương trình kiểm tra thiếp mời.
Bởi vì người có tư cách tham gia Già Thiên đại yến không nhiều. Tư liệu của những người được mời đều ghi vào trong đầu những nhân viên có liên quan. Giống như Phong Linh và Lưu Tô, tư liệu về đối tượng mà mình sẽ phục vụ như tính tình, thực lực, tu vi và bối cảnh đều thuộc nằm lòng.
Thậm chí ngay cả hoàng kim cự tích đi theo sau lưng Lâm Bắc Thần và Mèo máy cũng không bị bất kỳ ngăn cản nào.
Hai người Lâm Bắc Thần cùng với một con thú được dẫn đến một cung điện có tạo hình đặc biệt.
Nói là cung điện nhưng nó lại không có mái vòm.
Tinh không sáng chói, tinh quang óng ánh trực tiếp chiếu xuống đại điện.
Từng cột đá màu trắng đứng sừng sững bên trên cung điện, chiều cao không đồng nhất, tạo hình cũng khác biệt, trên cơ bản đều là thần linh của Đại Hoang tộc và thất đại chủ chiến thần tộc, lộng lẫy sinh động như thật, giống như chỉ cần nháy mắt sau đó, tượng thần trên trụ đá sẽ sống lại.
Có những cái bàn được tạo ra từ thần thạch, đặt chính giữa những tượng đá.
Chính là số ghế của người tham gia yến hội.
Hai người Lâm Bắc Thần đến cũng không tính là sớm. Lúc này bên trong đại điện đã có không ít người.
Tuy nhiên, đa số người cũng không ngồi ở chỗ cố định của mình, ngược lại xuyên thẳng qua những cột đá bên trong đại điện, chào hỏi những người quen biết, giới thiệu những người không quen biết, chẳng khác gì những bữa tiệc xã giao ở trái đất, vô cùng náo nhiệt.
“Giống bữa tiệc của những người nổi tiếng quá.”
Lâm Bắc Thần ngồi xuống bàn đá của mình, tiện tay cầm chén rượu bạch ngọc thần thạch: “Phong Linh tỷ tỷ, Già Thiên đại yến do ai tổ chức thế?”
Thị nữ thần chiến sĩ Phong Linh quay người hành lễ: “Đại nhân, Già Thiên đại yến đã có năm ngàn năm lịch sử, vốn được Dạ chủ thần Đại Hoang Thần Tộc tổ chức sau giải thi đấu thần tuyển thứ ba mươi cửu giới. Bởi vì quá thành công, cho nên về sau nó đã trở thành đại yến truyền thống của Thần giới. Năm vị Chủ thần miện hạ của Đại Hoang Thần Tộc thay phiên dẫn đầu. Già Thiên đại hội lần này do nhất hệ Thương chủ thần Đại Hoang Thần Tộc chủ sự, thất đại chủ chiến thần tộc tham gia.”
Ồ, hiểu rồi.
Vị tỷ tỷ này rất có kiến thức.
Lâm Bắc Thần lại hỏi: “Thế tổng cộng có bao nhiêu người tham gia?”
“Tổng cộng có bốn mươi hai người.”
Thị nữ thần chiến sĩ Phong Linh đưa ra con số chính xác.
“Tiêu chuẩn của đại yến là gì?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Hắn từ trong đám người đằng xa nhìn thấy Phan Đa Tình, Giang Nhược Bạch. Tất cả đều rất được hoan nghênh.
Nhìn qua, dường như là thiên kiêu nổi tiếng trong mười bảng.
Phong Linh cung kính đáp: “Chính là được Thương chủ thần khâm điểm, cũng không cố định tiêu chuẩn.”
Lâm Bắc Thần như có điều suy nghĩ.
Cho nên, chỉ cần Chủ thần thấy vừa mắt là có thể nhận được thiếp mời.
“Nghe nói, trong Già Thiên đại yến, mỗi một lần đều có bảo vật khó lường làm quà tặng?”
Lâm Bắc Thần hỏi tiếp.
Phong Linh lại xoay người hành lễ: “Đúng vậy, trong mỗi lần tổ chức Già Thiên đại yến, đều có chí bảo Thần giới chân chính xuất hiện. Đại nhân nào có biểu hiện lóa mắt nhất, người đó có thể chiếm nó làm của riêng.” Nói đến đây, nữ thần chiến sĩ cao gầy mỉm cười nói: “Đại nhân chính là một trong những người đoạt được chí bảo đêm nay.”
Trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Phong Linh nói chuyện, mỗi một câu đều khiến người ta cảm nhận được sự chân thành phát ra từ nội tâm.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần lại lắc đầu, đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói: “Sai.”
“Ý của đại nhân là…”
Phong Linh không hiểu.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm: “Có một không hai, chí bảo nhất định là của ta.”
Phong Linh mỉm cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp: “Tiểu tử cầu chúc đại nhân nhất cử đoạt giải nhất.”
Lâm Bắc Thần cười theo. Hắn nhìn Mèo máy và hoàng kim cự tích bên cạnh hận không thể nhảy luôn lên bàn đã phong quyển tàn vân ăn hết mỹ vị trân tu, hoàn toàn không để ý đến nữ thần chiến sĩ Lưu Tô, không khỏi thầm than tên mập chết bầm kia đúng là phung phí của trời.
“Hai vị tỷ tỷ ngồi xuống nói chuyện đi, không cần đứng đâu.”
Lâm Bắc Thần nói.
“Đa tạ đại nhân.”
Phong Linh và Lưu Tô một trái một phải ngồi bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Bên tay phải Lưu Tô là Mèo máy.
Lâm Bắc Thần vô thức giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm.
Bầu không khí này, số ghế và giới tính… tại sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ?
Hắn giống như quay về thời gian sung sướng ở trái đất.
Nếu có một ca sĩ nữa là hoàn mỹ.