Nửa đêm.
Đại Hoang Thần Thành, khu vực trung tâm.
Lâm Bắc Thần đến bên ngoài Thần Luyến Phong.
Đây là lần đầu tiên hắn đến khu vực trung tâm Đại Hoang Thần Thành.
Nơi này không hổ danh là khu vực CBD của Đại Hoang Thần Thành, quả nhiên phồn hoa rất nhiều. Phồn hoa này không chỉ người nhiều, mà kiến trúc đều lộ ra sự tinh mỹ, hoa lệ. Cho dù chỉ là một tượng đá trên đường cũng tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Rất nhiều lầu các, đình đài cao lớn tràn ngập khí tức tranh sơn thủy.
Khí tức thần lực thiên địa ở đây rất nồng đậm, còn cao hơn cả đại khu Tây Bắc.
Có thể so với động thiên phúc địa.
Hơn nữa, Lâm Bắc Thần còn nhìn ra được đa số kiến trúc đều là di tích viễn cổ nhưng độ bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, hiển nhiên cao hơn các đại khu xung quanh rất nhiều.
“Giá nhà nơi này nhất định rất cao.”
Lâm Bắc Thần cảm khái một câu.
Sau đó, hắn tăng thêm tốc độ đi đến Thần Luyến Phong.
Không giống như trong tưởng tượng, dưới ngọn núi là một dãy kiến trúc đình tạ liên miên bất tuyệt, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Không ngừng có lưu quang lấp lóe. Dưới sự tiếp dẫn của một số nữ tử mỹ mạo, tất cả tiến vào bên trong quỳnh lâu ngọc vũ to to nho nhỏ.
“Tại sao nhìn giống như…”
Lâm Bắc Thần ngửi được một mùi vị rất quen thuộc.
Chẳng lẽ Thần giới cũng có…
Hắn mở to mắt, giống như phát hiện được một đại lục mới…
Lúc này, sau lưng hắn truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Mỗ mỗ mỗ…”
“Ngươi mới mỗ mỗ đấy.”
Lâm Bắc Thần tức giận quay người, vỗ vai Mèo máy: “Huynh đệ, lời này của ngươi giống như đang mắng người khác. Về sau gặp mặt, chỉ cần kêu một tiếng là được, còn không thì đừng lên tiếng.”
“Kít.”
Hoàng kim cự tích lên tiếng trước.
Nó nịnh nọt đưa lên một miếng thịt.
Hoàng kim xốp giòn, phát ra mùi thơm.
“Ngươi không đái vào trong miếng thịt chứ?”
Lâm Bắc Thần cảnh giác.
Hoàng kim cự tích bị hắn bắt làm tọa kỵ, khó đảm bảo không nảy sinh ý định trả thù.
Hoàng kim cự tích lắc đầu, liên tục phủ nhận.
Lâm Bắc Thần nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên: “Ngon quá.”
Không chỉ ăn ngon, bên trong còn ẩn chứa năng lượng tinh thuần kỳ lạ, không hề thua kém những ma thú cường đại đại bổ tầng sâu Ma Uyên.
“Đây là… đuôi của ngươi? Ngươi lại…”
Lâm Bắc Thần nhìn hoàng kim cự tích, trong lòng tràn ngập rúng động.
Con hàng này lại nướng cái đuôi của mình tặng cho hắn?
Mẹ kiếp, đây là cao thủ.
Đồng thời, Lâm Bắc Thần trong nháy mắt bắt được cơ hội Bug.
Cái đuôi của hoàng kim cự tích có thể tái sinh vô hạn.
Còn nhanh hơn so với cắt rau hẹ.
Chém rụng một đoạn, chưa đến nửa ngày đã mọc ra cái mới.
Đây chính là ruộng thịt.
Nuôi một con hoàng kim cự tích bên cạnh, cả đời không sợ chết đói.
“Các ngươi đến đây làm gì?”
Lâm Bắc Thần ăn xong miếng thịt, sau đó chùi miệng hỏi.
Chẳng lẽ hoàng kim cự tích là một con thằn lằn háo sắc, muốn dẫn Mèo máy đến đây phá thân ăn mặn?
“Tham gia tham gia tham gia…”
“Ngươi cũng tham gia Già Thiên đại yến?”
“Nhận nhận nhận…”
“Ngươi nhận được thiếp mời? A, ngươi đã thông qua được khảo hạch đại chiến vòng thứ ba?”
“Ừm.”
“Ồ, không tệ, chúc mừng. Hy vọng hai chúng ta đừng nên chạm mặt nhau.”
Mặc dù Lâm đại thiếu không hiểu thú ngữ, nhưng hiểu được tiếng người một cách rõ ràng. Hắn giao lưu với Mèo máy không hề gặp chướng ngại.
Hai người vừa nói chuyện vừa đến dưới chân Thần Luyến Phong.
Lúc này, mười mấy thần nhị đại túng dục quá độ đang cười nói đi đến.
“Ngươi có nghe không? Lư công tử của Chu Tước thế gia và Sâm công tử của Thanh Mộc thần hệ so kè nhau ở Thần Luyến Cư, không ai nhường ai, đến bây giờ vẫn còn đang tranh tài.”
“Đúng là hoang đường.”
“Thảm nhất chính là hai đại hoa khôi của Thần Luyến Cư là Ảnh Nhi và Thanh Thanh. Bọn họ đã kêu cả một ngày trời, cuống họng chảy máu.”
“Hai tên hoàn khố đó có thể kiên trì thời gian lâu như vậy sao?”
“Đoán chừng là bản thân uống trà, còn lại bắt cô nương hô. Chiêu này trước đây đã có rất nhiều người dùng qua.”
Mấy tên thần nhị đại đi ngang qua hai người một thú Lâm Bắc Thần.
Lư công tử của Chu Tước thế gia?
Không phải là Lư Băng Ổn chứ?
Cái thằng chó đó không phải đang làm việc cho hắn sao, tại sao lại đến đây gây loạn?
Lâm Bắc Thần cau mày.
Tuy nhiên, hắn không phải chủ nhiệm lớp, cũng không thể can thiệp vào sinh hoạt ngoại khóa của người ta được.
Đi được vài bước, đã có nhân viên hướng dẫn đã được sắp xếp từ trước, chủ động tiến lên chiêu đãi.
“Kiếm đại nhân, Đao đại nhân…”
Một chiến tướng mặc thần giáp màu đen tiến lên hành lễ.
“Đao đại nhân?”
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn thoáng qua Mèo máy: “Ngươi họ Đao?”
“Đao Đao Đao…”
“Ngươi cứ viết xuống là được.”
“Được được được…”
Mèo máy viết ba chữ trên mặt đất.
Đao Kiếm Tiếu.
Lâm Bắc Thần nhìn xong, sắc mặt thay đổi, giống như mới quen Mèo máy.
Hắn nói: “Không nghĩ đến một người gương mặt chất phác, mày rậm mắt to như ngươi lại có một cái tên ngạo thiên như thế. Không sai, không sai, khí tức trung nhị. Ta có một sư tỷ, tên cũng rất trung nhị, tên là Viêm Ảnh. Có gì ta sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Được… được… được…”
Mèo máy lại gãi đầu.
Mọi người bước lên phi chu, bay lên đỉnh Thần Luyến Phong.
Là một danh thắng nổi tiếng Thần giới, nơi này hiển nhiên không phải người không có phận sự có thể đến. Khi phi chu lên núi, nó xuyên qua sáu tầng trận pháp, sau đó mới hạ xuống đỉnh núi.
Cảnh sắc trên đỉnh núi cực đẹp.
Cây cối xanh ngắt, tiên thảo tươi tốt, thần lực nồng đậm giống như chất lỏng.
Tùy ý hô hấp một cái, tinh thần lập tức sảng khoái. Đây chính là nơi tu luyện mà các chiến sĩ quyến tộc đều tha thiết mơ ước.
Nhưng cũng chỉ là nơi giải trí của các thần linh mà thôi.
Pháp tắc thần đạo như ẩn như hiện trong thiên không, khiến lòng người sinh ra kính sợ.
Kiến trúc cung điện hoa lệ chiếm diện tích mấy trăm mẫu, tọa lạc trên bình nguyên đỉnh núi.
Hai nữ thần chiến sĩ mặc váy ngắn ngang gối, chân mang giày chiến, mặc giáp trụ bó sát người bảo vệ trước ngực, lộ ra vòng eo đoan trang thanh lệ bước ra đón.