Lời vừa mới dứt.
Bành.
Một tiếng vang trầm.
Lâm Bắc Thần giống như đạn pháo bay ra ngoài, nện thật mạnh vào vách đá.
Mèo máy giật mình, vội thu tay lại.
Chuyện gì xảy ra thế?
Dùng sức đẩy đã bay?
Không phải hắn nói ta dùng sức nhiều hơn một chút sao? Càng thêm nôn nóng hơn mèo máy chính là Thanh Lôi.
Tiểu thiếu phụ giật mình kêu lên, chạy đến đỡ Lâm Bắc Thần trượt từ trên vách đá xuống: “Ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt Lâm Bắc Thần ngây ra, phủi bụi trên người: “Khá lắm, bây giờ ta biết vì sao tên ngốc này lại còn sống qua vòng đấu loại.”
Khí lực rất lớn.
Thần lực trời sinh.
Không nói những cái khác, trình độ cường hãn cơ thể của Lâm đại thiếu tuyệt đối được xem là hạng nhất trong số các tuyển thủ thi đấu vòng loại. Kết quả lại bị tên mèo máy kia tùy ý đẩy một cái đã bay đi.
Khí lực tên ngốc đó có thể sánh với hình thái thứ nhất của Nham Lang Vương. Động tĩnh hai người gây ra lập tức dẫn đến sự chú ý của đội tuần tra.
Gây chuyện ở trạm trung chuyển nhất định sẽ bị bắt.
Mèo máy nhìn thấy đội tuần tra đến, không khỏi bị dọa sợ.
Lâm Bắc Thần vội vàng giải thích, nói rằng chỉ là đùa giỡn, đồng thời nộp phạt. Cộng thêm Cửa hàng trưởng Ma Nguyên Trai Thanh Lôi nói vào, đội tuần tra mới chịu bỏ qua.
“Nữa đi.”
Lâm Bắc Thần âm thầm vận chuyển thần lực: “Vừa rồi là ta không chú ý...” Hắn muốn thu phục tên mèo máy ngốc nghếch đó.
Khí lực lớn, đầu óc đơn giản.
Loại người này dễ lừa nhất.
Mà lừa đến tay, dùng cực kỳ tốt.
“Không... không... không cần.”
Mèo máy đường hoàng nói: “Ta... ta đồng ý... chơi với ngươi... bởi vì ngươi... có tiền.”
Có tiền đều là đại lão.
Logic của mèo máy chính là đơn giản như vậy.
Lâm Bắc Thần: “....”
Sớm biết dễ dàng như thế, cần chi phải cậy mạnh một chưởng vừa rồi.
Một lát sau, Tịnh Nhai Cầm Thú Tần Thụ đến.
“Không còn phòng bao sao?”
Hắn dở khóc dở cười nhìn Lâm Bắc Thần.
Ai có thể nghĩ đến, nhân vật truyền kỳ đứng đầu vòng loại giải thi đấu thần tuyển lại mắc phải sai lầm cấp thấp như thế.
“Đổi nơi khác đi, để ta làm chủ cho.”
Tần Thụ nói.
“Cũng được.”
Lâm Bắc Thần lấy ra Kỳ Lâm Tam Đại Siêu Đạo Tinh Thể gửi tin nhắn cho Tiềm Long. “Lão đại, không cần đổi, các người chờ ta.”
Tiềm Long nhanh chóng gửi tin nhắn lại, rất kiên quyết: “Mọi người chờ ta khoảng một chén trà. Yên tâm đi, chờ ta đến, ta sẽ có cách giải quyết.”
...
Tiểu Mị Lâu.
Trong phòng lầu hai.
“Các vị huynh đệ, đây chính là Cái đại nhân.”
Vân Vô Ngân giới thiệu một nam nhân trung niên mập trắng ngồi ở vị trí chủ tọa cho sáu người còn lại: “Bây giờ Cái đại nhân đã nhậm chức cận vệ tùy tùng trung vị thần Ma Nhai Khoáng Thạch Chi Chủ thần hệ, địa vị rất tôn quý. Hôm nay ngài ấy bận trăm công ngàn việc vẫn tranh thủ uống rượu với chúng ta, đây chính là vinh hạnh của chúng ta.”
Cận vệ tùy tùng trung vị thần?
Sáu người dự thi không khỏi biến sắc.
Bọn họ chẳng qua chỉ là người dự thi hạ tam khu đại khu Tây Bắc, thân phận địa vị cực thấp, chỉ xuất thân từ bình dân tầm thường mà thôi, may mắn thông qua vòng đấu loại, cũng không phải giai cấp cải mệnh nghịch thiên.
Cận vệ tùy tùng thần linh chính là tinh anh trong quyến tộc.
Thân phận địa vị còn cao hơn bọn họ vô số lần.
“Xin chào Cái đại nhân.”
“Hôm nay ta có thể gặp được Cái đại nhân, đúng là tam sinh hữu hạnh.” Sáu người dự thi lập tức đứng dậy lấy lòng.
Nam nhân trung niên mặt trắng hoàn toàn không có ý định đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu.
“Ha ha, ngồi xuống đi. Các vị, không cần giữ lễ tiết.”
Vân Vô Ngân cười lớn: “Cái đại nhân rất xem trọng các vị, hôm nhay chẳng những đích thân mở tiệc chiêu đãi mọi người mà còn chuẩn bị cho mọi người một số vũ khí tặng miễn phí, bảo đảm mọi người có thể thông qua vòng tranh tài thứ hai.”
Những người dự thi nghe xong, không khỏi cảm thấy kinh hỉ. Đây thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Ha ha, trước gọi món ăn đi.”
Cái Bát Hoang cười nhạt: “Các vị có thể thông qua vòng đấu loại, có thể thấy được các vị đều là thiên tài, tương lai nhất định sẽ có được thành tựu. Hôm nay mọi người không nên khách sáo, cứ ăn uống thoải mái. Chờ vòng thứ hai xong sẽ còn có một bữa thứ hai nữa.”
Tất cả mọi người đều vui mừng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cảm giác trở thành “thượng nhân”.
Chất lượng phục vụ và món ăn của Tiểu Mị Lâu khiến cho sáu người dự thi vô cùng tán thưởng.
Trước kia, tất cả đều xuất thân từ tầng lớp khổ cực, nào được hưởng thụ cảm giác xa hoa như thế này.
Phòng lớn, thịt rượu không ngừng được bưng lên.
Còn có vũ cơ quần áo mỏng manh, da thịt trắng nõn, tuổi trẻ mỹ mạo dưới tiếng nhạc của nhạc sĩ, chân tuyết chần trụi nhẹ nhàng nhảy múa, mị nhãn như sóng.
Rượu ngon thức ăn ngon, mỹ nhân như ngọc.
Cảnh tượng này khiến sáu người dự thi phải trợn cả mắt lên.
Bốp bốp.
Vân Vô Ngân vỗ tay một cái.
Nhạc sĩ đứng dậy, ôm đàn lui ra.
Bảy vũ cơ quần áo mỏng manh ở lại, ngoan ngoãn đứng một bên.
Hai chiến sĩ mặc giáp trụ huyền hoàng cầm một cái rương màu vàng bước đến. Cạch.
Cái rương được đặt xuống đất, nắp mở ra.
Bên trong là sáu bộ giáp lưới màu vàng nhạt chống phản quang toàn thân, giống như được chế tạo từ thô sa hoàng kim. Bộ giáp được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, đến từng ngón tay, ngón chân.
Còn rót vào một ít thần lực.
Sáu bộ giáp trụ lập tức như người sống từ trong rương nhảy ra, đứng trên mặt đất.
Như sáu kim giáp chiến thần đang im lặng chờ lệnh.
Bên hông bọn chúng còn treo trường kiếm, đằng sau lưng vác hai thanh đao, trên hông quấn kim tiên.
“Đây là...”
Một người dự thi tên Hồng Đào run giọng nói: “Đây chính là chiến giáp sáo trang Kim Giáp Nhân hệ liệt mới nhất của Khoáng Thạch Chi Chủ thần hệ?”