“Ha ha, nhãn lực của Hồng huynh đúng là tốt. Đây đích thật là Kim Giáp Nhân.” Vân Vô Ngân cười lớn: “Mỗi một bộ Kim Giáp Nhân đều có giá một thần thạch, là quà gặp mặt Cái đại nhân tặng cho mọi người.”
Tất cả đều động dung.
“Đa tạ Cái đại nhân, tại hạ cảm kích vô cùng.”
Người tên Vạn Uyên đứng dậy hành lễ với Cái Bát Hoang, ánh mắt nịnh nọt.
Cái Bát Hoang khẽ gật đầu.
“Các vị, không cần khách sáo, mọi người cất lại đi.”
Cái Bát Hoang giơ tay nói.
“Cái này... đa tạ.”
“Hậu lễ như vậy, từ chối thì bất kính.”
Đám người dự thi không hề do dự, tiếp nhận hảo ý.
Giáp trụ đã được rót vào thần lực, sau khi kích hoạt nhận chủ thì có thể trực tiếp thu hồi, giấu bên trong cơ thể.
Mặc dù tất cả đều biết Cái Bát Hoang hậu đãi như vậy nhất định không phải miễn phí. Lấy đồ của người ta thì phải thay người ta làm việc nhưng bọn họ vô pháp chống lại dụ hoặc này.
Hai ngày sau chính là vòng thi đấu thứ hai.
Có trang bị tinh lương như vậy, tỷ lệ sống sót của bọn họ sẽ tăng lên. Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Đa tạ Cái đại nhân, Vân đại ca đã chiêu đãi.”
Người tên Vương Chí Hổ bưng chén rượu đứng dậy, rất thức thời nói: “Chúng ta nhận được hậu đãi như vậy, cảm kích không hết, không biết báo đáp như thế nào. Xin Cái đại nhân cứ nói, chúng ta có thể làm được gì cho Cái đại nhân?”
“Đúng vậy, nếu có thể làm việc cho Cái đại nhân, chúng ta mới có thể yên tâm.” “Xin Cái đại nhân chỉ thị.”
Những người khác cũng rất thức thời đứng lên.
Cái Bát Hoang chậm rãi đứng dậy, bưng chén rượu: “Ta có một vị huynh đệ tên là Cái Tứ Dã, chính là Đại chưởng quỹ cửa hàng Ma Nguyên Trai ngày xưa. Đáng tiếc về sau hắn bị tiểu nhân hèn hạ hãm hại, dẫn đến bị bắt giam. Người hại người của ta, một người tên là Thanh Lôi, bây giờ chính là Đại chưởng quỹ trạm trung chuyển Ma Nguyên Trai. Người còn lại, các người cũng biết.”
Vân Vô Ngân bổ sung: “Vừa rồi chúng ta đã gặp hắn dưới lầu, chính là tên tiểu tử thúi không nể mặt chúng ta đấy.”
Mọi người nhất thời hiểu ra.
Vương Chí Hổ vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Cái đại nhân yên tâm, chuyện này dễ làm thôi, cứ giao cho huynh đệ chúng ta. Chờ đến vòng thi đấu thứ hai, chúng ta sẽ...”
Cái Bát Hoang nhẹ nhàng khoát tay, cắt ngang lời nói của hắn. Ông ta đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa hàng.
Một câu cũng không nói, trực tiếp rời đi.
“Cái này...”
Đám người Vương Chí Hổ nhìn nhau.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ đã nói bậy?
“Ha ha, các vị, không cần suy nghĩ nhiều. Vừa lúc Cái đại nhân có việc gấp, cho nên đã rời đi trước.”
Vân Vô Ngân giơ ly rượu lên: “Đại nhân nói, chỉ cần báo được thù cho huynh đệ của ngài ấy, tài trợ kế tiếp tuyệt đối không ít, còn có thể dẫn tiến thế lực tài trợ lớn hơn cho các vị. Ha ha, chúng ta liều sống liều chết trên sân thi đấu không phải vì muốn từng bước trở thành thượng nhân sao? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Chỉ có người có quyết đoán mới có thể đi đến cuối cùng. Hy vọng bảy người huynh đệ chúng ta có thể may mắn nhất phi trùng thiên.”
Lúc này, những người khác mới yên tâm chạm cốc.
“Các vị, chúng ta đừng nên lãng phí tấm lòng thành của Cái đại nhân. Các vị cứ thỏa thích phóng túng, giải quyết áp lực. Qua đêm nay, chúng ta sẽ cố gắng tu luyện chuẩn bị cho giải thi đấu hai ngày sau.”
Vân Vô Ngân nói, sau đó kéo một vũ cơ bên cạnh vào lòng, bắt đầu giở trò. Vũ cơ mị nhãn như tơ.
Những người khác cũng học theo, hoàn toàn buông lỏng.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí khoái hoạt.
Vạn Uyên nhớ đến điều gì đó, cười nói: “Cái tên kia đúng là không biết điều, ngay cả phòng cũng không đặt được. Ha ha, hắn hoàn toàn không nghĩ đến bây giờ chúng ta khoái hoạt đến cỡ nào. Ha ha, cả đời hắn sẽ không thể trải nghiệm được cảm giác thượng lưu đâu.”
Mọi người cười to.
“Vậy cũng chưa chắc. Tiểu tử kia dám hãm hại huynh đệ Cái đại nhân, lá gan không nhỏ, hơn nữa hắn không phải câu dẫn được nữ chủ cửa hàng Ma Nguyên Trai sao? Có lẽ hắn đã sớm đến đây trải nghiệm qua.”
“Đúng vậy, tiểu tử này lớn lối như thế, chỉ sợ phía sau có người.”
“Không cần lo lắng. Trong đấu trường, bất kỳ sự việc gì cũng có thể phát sinh. Chúng ta là một đội, hoàn toàn thần không biết quỷ không hay xử lý hắn. Cho dù là ai cũng không tra ra được.”
“Ha ha, cũng đúng.”
“Nói lại, vừa rồi dưới lầu, nữ nhân đi theo tiểu tử kia đúng là kinh diễm. Đời này ta chưa thấy qua nữ nhân nào đẹp như thế.”
Rượu đến lúc này, chủ đề trở nên đầy dầu mỡ.
Đám người dự thi vừa cười vừa bàn luận. Trong lời nói nhiều hơn là cười trên nỗi đau của người khác.
“Đúng rồi, các ngươi có biết tiểu tử kia tên gì không?”
Vương Chí Hổ đột nhiên vỗ đầu hỏi.
Bàn tán lâu như thế, bọn họ còn không biết tên của tên quỷ xui xẻo kia nữa.
“Không biết.”
“Cũng không chú ý.”
Tất cả đều không biết.
Vân Vô Ngân cười nhạt: “Nhất định là một người chết mà thôi, cần chi biết tên của hắn. Uống rượu, uống rượu đi.”
Kết thúc đề tài này.
...
...
Tiểu Mị Lâu.
Tiềm Long thở hồng hộc chạy đến.
“Lão đại, ta không đến muộn chứ.”
Vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần, hắn đã liên tục xin lỗi: “Việc đã xong xuôi. Nào, ta dẫn mọi người lên lầu.”
“Cũng may mà ngươi đến nhanh.”
Lâm Bắc Thần nói: “Đến muộn một chút ta cũng không đói.”
Tiềm Long liên tục xin lỗi.
“Tuy nhiên, bây giờ còn chưa có phòng bao.”
Lâm Bắc Thần nói.
Vừa rồi hắn đã hỏi qua tiểu miêu nương.
Trong tiệm vẫn đang đông khách như cũ.
“Ha ha, không phải ta khoác lác, Tiềm Long ta đến đây ăn cơm còn cần phải chờ sao?” Tiềm Long đắc ý nói: “Lão đại, ngươi chờ một chút nhé.”
Hắn nghênh ngang bước vào trong đại sảnh, cũng không biết nói cái gì. Chỉ sau mấy hơi, chỉ thấy Đại chưởng quỹ Tiểu Mị Lâu đích thân dẫn người nhắm mắt theo đuôi Tiềm Long bước ra.