Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------------------
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi giao cơ thể và thú nguyên cho ta, ta mang ngươi ra. Đây chính là bước giao dịch đầu tiên, và đã hoàn thành. Tiếp theo, ta mang ngươi đi dạo trong thành tìm người. Đây là giao dịch thứ hai và ngươi thiếu ta. Ngươi nhớ kỹ, khi cần trả nợ thì không được từ chối. Có như vậy mới được xem là công bằng.”
“Tiểu gia hỏa tham lam, được thôi.”
Nham Lang Vương đồng ý: “Trước khi tìm được người đó, ta sẽ không để ngươi chết đâu, yên tâm đi.”
Lâm Bắc Thần cất lang nha bổng, lại lấy một thanh trường kiếm ra, bắt đầu luyện tập kiếm pháp quen thuộc.
Ứng dụng tu luyện của điện thoại cũng cần phải thích ứng.
Độ thuần thục gia tăng thì mới có thể phát huy uy lực các loại chiến kỹ một cách hoàn chỉnh. Thời gian trôi qua.
Đảo mắt đã đến thời gian ước định.
Lâm Bắc Thần thay một bộ áo bào trắng khác, đến tiểu viện tìm Thanh Lôi, bàn giao các công việc trong cửa hàng, sau đó cùng nhau đến Tiểu Mị Lâu.
Trên đường, gương mặt tiểu thiếu phụ Thanh Lôi tràn ngập ánh ráng chiều.
Thỉnh thoảng, nàng lại lén nhìn Lâm Bắc Thần.
Cho dù cách một chiếc mặt nạ, trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên gương mặt tuấn mỹ vô song kia. Nam nhân như thế, trong thế giới của Thanh Lôi, trăm phần trăm hoàn mỹ, không hề có bất kỳ thiếu hụt gì, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện khóc vì hắn, cười vì hắn, dây dưa với hắn cả đời.
Hai người rất nhanh đã đến bên ngoài Tiểu Mị Lâu.
“Cái gì? Không có phòng bao?”
Lâm Bắc Thần nhìn tiểu miêu nương trước mặt, nhịn không được giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm.
“Meo, đúng vậy, hôm nay kinh doanh khá tốt, phòng đều đã được đặt trước rồi.”
Tiểu miêu nương nói.
“Thế đại sảnh lầu một thì sao?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
“Đại sảnh cũng đang đầy khách. Meo, hai người cần phải chờ.”
Haiz.
Mệt nhỉ.
Khách thì đã hẹn mà phòng thì không có?
Ai có thể nghĩ đến Tiểu Mị Lâu đột nhiên đầy khách đến như thế?
Lâm Bắc Thần vẫn luôn được người ta hầu hạ, hoàn toàn không nghĩ đến điều này.
“Nếu không, chúng ta chờ bên ngoài.”
Thanh Lôi đỏ mặt, thấp giọng nói.
Lâm Bắc Thần đang định lên tiếng.
Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí từ bên cạnh truyền đến: “Ồ, vị đại nhân này, không phải ngươi nói muốn đi tu luyện, không đến Tiểu Mị Lâu sao? Tại sao bây giờ ngươi lại đến?”
Bên cạnh có mấy người bước đến.
Dẫn đầu chính là người mập lùn còn sống trở về của thần điện số chín mươi tám Vân Vô Ngân. Lâm Bắc Thần nhìn lướt qua, không nói gì.
Không thèm để ý.
“Ha ha, trách không được hắn không muốn đi cùng chúng ta, thì ra là có hẹn với giai nhân. Ha ha, xem ra trong mắt vị đại nhân này, đồng đội kề vai chiến đấu trong trận tiếp theo như chúng ta vẫn không có lực hấp dẫn bằng một tiểu phụ nhân nũng nịu.”
Vân Vô Ngân bước đến, đánh giá trái phải, rất nhanh biết được ngọn nguồn, giọng nói lại càng âm dương quái khí hơn.
Trong số những người đi cùng có người cố ý mỉm cười.
“Vân... Vân... Vân đại ca, đừng... đừng...”
Trong đội ngũ, một người dáng dấp rất giống mèo máy Doraemon, vẻ mặt khờ khạo, lắp bắp nói: “Hắn... cũng là... chiến hữu của chúng ta... đừng... đừng nói như vậy... chúng ta... có thể mời ngươi... chung một phòng.”
Khá lắm.
Lần đầu tiên Lâm Bắc Thần gặp được dạng cà lăm như thế.
Mèo máy nói chuyện đứt quãng, một chữ có thể lặp lại đến mấy lần.
Cũng may là hắn tồn tại trong cuộc sống thật.
Nếu tiểu thuyết xuất hiện loại nhân vật này, các độc giả nhất định sẽ mắng tác giả cố tình thay đổi thủy văn.
Vân Vô Ngân nhìn thoáng qua mèo máy, cười lạnh: “Hàm Hóa, người ta rõ ràng đang hẹn nữ nhân mà. Ha ha, đại nhân vật như thế mới không nhìn được chúng ta. Ngươi đồng tình với hắn như vậy, ngươi hãy ở lại đây với hắn đi. Các huynh đệ khác đi theo ta, hôm nay ta sẽ giới thiệu một đại nhân vật cho mọi người làm quen.”
Thật ra hắn đã sớm khó chịu với mèo máy.
Tiểu tử này si si ngốc ngốc, tu vi thần lực cũng tệ, chẳng biết làm sao mà sống được, ngay cả lời cũng không nói rõ ràng, chẳng có giá trị gì hết, nhân cơ hội này vứt bỏ cũng tốt.
Nếu không, mang theo bên cạnh, ngược lại mất mặt.
Mèo máy ngẩn ra, vội vàng đuổi theo: “Đừng... đừng... Vân đại ca... ta...”
“Biến đi.”
Vân Vô Ngân đưa tay đẩy vào ngực mèo máy.
Kết quả giống như đẩy vào tường thành Đại Hoang thành, không hề nhúc nhích xíu nào.
Vân Vô Ngân ngược lại lảo đảo suýt chút nữa ngã về sau.
Hắn hơi kinh hãi, chợt nổi giận, hung hăng trừng mắt với mèo máy, sau đó cùng với những người khác tiến vào Tiểu Mị Lâu.
Mèo máy đứng tại chỗ, không dám đi theo.
“Hu hu hu...”
Qua mấy giây, thiếu niên cao to đột nhiên ủy khuất khóc lớn.
Lâm Bắc Thần và Thanh Lôi liếc mắt nhìn nhau.
Hai người đều kịp phản ứng. Thì ra tên mập này là một người thiếu trí lực.
Tục xưng đồ ngốc.
Người như vậy lại có thể còn sống bước ra từ vòng đấu loại?
“Ngươi khóc cái gì?”
Lâm Bắc Thần bước lên vỗ vai mèo máy: “Vân Vô Ngân là người xấu. Hắn không chơi với ngươi, ngươi nên vui vẻ mới đúng chứ.”
“Hu hu, mẹ... mẹ nói ta nên chơi với người mạnh, người thực lực cao hơn ta. Có như thế ta mới có thể vượt qua được khảo thí... hu hu...”
Mèo máy nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khóc rất thương tâm.
Lời nói cũng không rõ ràng.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Vậy ngươi chơi với ta đi, ta rất mạnh đấy.”
“Ngươi... ngươi... bình thường... ta... ta không tin. Mọi người đều... chế giễu, không chơi với ngươi. Ngươi... ngươi nhất định... còn yếu... yếu hơn cả ta...”
Tâm nhãn của mèo máy rất thành thật, logic cũng rất đơn giản.
Lâm Bắc Thần bật cười: “Ta thật sự mạnh lắm, còn mạnh hơn so với đám gia hỏa kia cộng lại. Ngươi chơi với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Thật... thật sao?”
Mèo máy nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới: “Ta... ta không tin... không tin.” “Vậy làm sao ngươi mới chịu tin?”
“Ta... ta đẩy... ngươi một cái... nếu....”
“Được, ngươi đây đi, dùng nhiều sức một chút. Ta tuyệt không nhúc nhích tý nào đâu.”