Liên lạc xong, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua Wechat cho Kiếm Tuyết Vô Danh.
“Ngươi thấy ca ngon chưa?”
Hắn dương dương đắc ý.
“Không thấy.”
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi lại tin nhắn: “Đồ lưu manh, chết đi cho nãi nãi.” Lâm Bắc Thần: “...”
Cẩu nữ thần, ngươi đã thay đổi rồi.
Ngươi đã bắt đầu quay xe.
Ngươi không thuần khiết nữa.
“Ý của ta là, ngươi đã biết được thành tích vòng loại thi đấu của ta chưa?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi tin nhắn: “Ngươi quá kiêu căng rồi. Cái gọi là cây cao chịu gió lớn, đứng mũi chịu sào, chim đầu đàn chết trước... Ngươi không thể lặng lẽ mò cá, chờ đến thời khắc cuối cùng kinh động tất cả mọi người sao?”
“Cũng không còn cách nào.”
Lâm Bắc Thần bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn thấp điệu nhưng thực lực không cho phép.”
Nếu ta thấp điệu, ta đã bị Nham Lang Vương mài chết khô rồi.
Ta cũng chỉ bị ép buộc mà thôi.
“Ngươi hãy chuẩn bị cho vòng tranh tài thứ hai đi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: “Lần này biểu hiện của ngươi cao điệu quá, vòng tranh tài thứ hai khẳng định sẽ có người nhằm vào ngươi. Đến lúc đó, ngươi nhất định phải càng thêm cẩn thận.”
Lâm Bắc Thần xem xong, trong lòng hơi có chút cảm động.
Cẩu nữ thần không đáng tin rốt cuộc cũng học được cách nói tiếng người.
Kiếm Tuyết Vô Danh lại gửi tin nhắn đến: “Ngày mốt chính là chính là vòng tranh tài thứ hai. Đêm mai chúng ta gặp mặt. Ta và Anh Hoàng Hải Vũ Miện Hạ đã chuẩn bị một số vũ khí cho ngươi. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ dùng đến.”
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, vô thức gửi tin nhắn lại: “Không phải ngươi lại muốn lừa tiền ta chứ?”
“Tặng miễn phí cho ngươi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh nói.
Mẹ kiếp.
Mặt trời mọc ở hướng Tây à?
Lương tâm cẩu nữ thần xuất hiện?
Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau một phen thương lượng, hai người quyết định gặp nhau trong quán rượu nhỏ lúc trước. Lâm Bắc Thần cất điện thoại.
Hắn duỗi tay, lang nha bổng màu đen dài hai mét xuất hiện.
Đây là vũ khí của Nham Lang Vương.
Tuy nhiên, ma thú vương kia lại không sử dụng.
“Bổng tử này được chế tạo từ xương đùi của một vị Chủ thần Đại Hoang Tộc đã chết, nội uẩn thần lực, cứng rắn vô cùng. Ngay cả bảy thần binh nổi tiếng Thần giới cũng chém không đứt nó.”
Một âm thanh vang lên bên tai Lâm Bắc Thần.
Nếu Tiềm Long có thể nghe được âm thanh này, nhất định sẽ khiếp sợ đến tè ra quần. Bởi vì người lên tiếng chính là Nham Lang Vương đã chết.
Thi thể của nó đã chết.
Nhưng hồn phách của nó lại xuất hiện bên trong lang nha bổng màu đen.
“Ngươi còn dám lên tiếng bên trong thần thành này sao?”
Lâm Bắc Thần dùng thần thức hỏi lại: “Ngươi không sợ thần linh Thần giới phát hiện, khiến ngươi hồn phi phách tán à? Dù sao bây giờ ngươi không có nhục thân.”
“Ha ha, ta đã nói rồi, bổng tử này được chế tạo từ xương đùi của một vị Chủ thần đã chết, ảo diệu vô cùng. Ta trốn bên trong, chỉ cần không chủ động ra ngoài, tùy ý nói một chút cũng không bị phát hiện.”
“Đã lâu rồi ta không đến thần thành, thật khiến người ta phải hoài niệm.”
“Đáng tiếc, nơi này đã bị đám bò sát cắc ké Đại Hoang Tộc làm cho chướng khí mù mịt. Đám gia hỏa bảo thủ ngu xuẩn đó thật sự thân ở bảo sơn mà không biết, lãng phí một cách vô ích trạm gác này.”
Âm thanh Nham Lang Vương tràn ngập cảm khái. “Trạm gác?”
Lâm Bắc Thần hỏi lại.
“Nơi này đã từng là trạm gác biên giới hồng hoang. Được rồi, mấy cố sự đó đều đã quá xưa, có nói ngươi cũng không biết đâu. Ngươi chỉ cần tin lời ta nói, cái gọi là Thần giới chỉ là một vũng nước nhỏ mà thôi, mà cái gọi là Đại Hoang tộc chẳng qua cũng chỉ là một đám nòng nọc trong vũng nước nhỏ đó. Sơn hải tinh hà chân chính, ngươi còn chưa gặp qua đâu.”
Nham Lang Vương nhanh chóng kết thúc đề tài này.
“Rốt cuộc ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Để một tên gia hỏa đáng sợ không rõ lai lịch đi theo bên cạnh, khiến cho hắn luôn có cảm giác không an toàn.
“Giúp ta tìm một người.”
Nham Lang Vương nói: “Một người không thuộc về vũng nước nhỏ mà đến từ đại dương tinh hải mênh mông.”
“Làm sao mà tìm được?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Nham Lang Vương nói: “Ngươi mang theo ta dạo chơi thật nhiều trong thế giới này là được, chuyện khác cứ giao cho ta. Nếu gặp phải, ta chắc chắn sẽ nhận ra.”
Lâm Bắc Thần vuốt lang nha bổng màu đen trong tay. Rõ ràng là cảm giác kim loại.
Nhìn qua cũng không giống xương cốt.
“Người mà ngươi muốn tìm có lai lịch gì?”
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: “Vì hắn, ngươi không tiếc bỏ qua nhục thân, sống nhờ bên trong một khối xương đùi, nỗ lực hy sinh lớn đến như vậy?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Bên trong lang nha bổng màu đen truyền ra âm thanh: “Chúng ta chỉ là giao dịch với nhau mà thôi. Ngươi có được thú nguyên và hài cốt Lang vương, còn ta đến tòa thành này. Chuyện bên ngoài vũng nước, ngươi biết càng nhiều, khoảng cách tử vong sẽ càng gần.”
Cắt.
Lâm Bắc Thần bĩu môi, oán thầm trong lòng.
Tuy nhiên, hắn cũng không hỏi nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn có được xem là có được một kim thủ chỉ hay không?
Một trong tiểu thuyết huyền huyễn siêu cự hình “Ta thành tùy thân lão gia gia” rốt cuộc đã xuất hiện trên người hắn sao?
Phúc vận nhân vật chính của ta một lần nữa được tăng lên?