Kích thứ nhất tứ đại đao khách Từ Hằng súc thế đã lâu đã bị Nham Lang Vương dễ dàng phá giải. Ngoại trừ Từ Hằng trong thời khắc mấu chốt dùng đao trong tay chặn được một trảo của Nham Lang Vương, không bị trọng thương, ba đao khách còn lại đều rơi xuống cát vàng, máu tươi chảy ra, trọng thương hôn mê.
Chênh lệch còn lớn hơn so với trời.
Hoàn toàn không phải đối thủ cùng một tầng cấp.
Nham Lang Vương thật sự quá mạnh.
Thân hình của nó một lần nữa rơi xuống tảng đá chính giữa.
Gương mặt hoàn toàn không có sự đắc ý.
Làm được hết thảy, đối với nó mà nói giống như đưa tay uống nước.
Từ đằng xa.
Nhìn thấy cảnh này, đám người dự thi lập tức rơi vào tuyệt vọng và kinh hãi.
Sự cường đại của Nham Lang Vương hoàn toàn là một tầng cấp khác.
Khiến cho người ta phải cảm thấy ngạt thở.
“Huynh đài, mang ba vị huynh đệ của ta đi trước.”
Vừa nãy, Từ Hằng đón đỡ một trảo của Lang vương, mặc dù không bị trọng thương nhưng cánh tay bị chấn đến áo xanh rách nát, máu me đầm đìa. Tay phải cầm đao đã bị máu tươi thấm vào.
Nhưng mái tóc đen của hắn vẫn bay lên, thần thái vạn trượng, cũng không có vẻ gì sợ hãi, ngược lại còn nhìn Lâm Bắc Thần, lớn tiếng nói: “Để ta ngăn lại con ác thú này tranh thủ thời gian cho các ngươi.”
Hắn muốn lấy mình mạo hiểm bọc hậu, đổi lấy Lâm Bắc Thần mang huynh đệ của hắn đi.
Nhưng...
“Không được.”
Lâm Bắc Thần bĩu môi, khinh thường từ chối: “Mang theo ba người ảnh hưởng tốc độ, còn có thể trốn như thế nào?”
Từ Hằng có chút kinh ngạc, hơi cau mày. Đây là ... sợ?
Người này trước đó dám ra tay đối phó thị vệ nham lang, là người oai hùng, vì sao bây giờ lại khiếp đảm như thế? Không phải bị Nham Lang Vương dọa sợ vỡ mật rồi chứ?
Lúc này, hắn nghe Lâm Bắc Thần điên cuồng phá lên cười: “Ngươi mang huynh đệ của ngươi trốn đi. Con Lang vương này thuộc về ta.”
Lông mày Từ Hằng trong nháy mắt giãn ra.
Thì ra chẳng những không sợ, ngược lại càng thêm điên cuồng.
“Ngươi có nắm chắc?”
Hắn một lần nữa dò xét trên dưới Lâm Bắc Thần, giống như muốn nhận thức lại lần nữa.
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.”
Lâm Bắc Thần vẫn phách lối vô cùng: “Ngươi mau dẫn người của ngươi biến đi.”
Từ Hằng hơi do dự: “Vậy cũng được. Ta đưa ba vị huynh đệ của mình đến một nơi an toàn, sau đó đến giúp ngươi. Hy vọng ngươi khi đó vẫn còn sống.”
Nói xong, hắn thi triển bí thuật mang theo ba đao khách đang trọng thương hôn mê nhanh chóng rời đi.
Nham Lang Vương cũng không ngăn cản.
Bởi vì nó càng cảm thấy hứng thú với Lâm Bắc Thần hơn. Gió thổi đìu hiu.
Cát vàng tràn ngập.
Bên trong cổ thành hoang phế, một mảnh hỗn độn chỉ còn lại Nham Lang Vương và Lâm Bắc Thần.
Ngay cả Tiềm Long và hai tên hộ vệ cũng chạy trốn khỏi thành, từ đằng xa quan sát phía trong thành.
Tiềm Long mơ hồ ý thức được một trận chiến đủ để chấn động các bên sắp sửa bắt đầu trong cổ thành rách nát.
“Đừng kích động, ta không có ác ý.”
Hai tay khoác lên đại kiếm trên vai, Lâm Bắc Thần chậm rãi bước qua, giọng điệu du côn, nụ cười còn du côn hơn nữa. Hắn ngửa đầu nói: “Là như vầy, ta chỉ coi trọng cơ thể của ngươi và thú nguyên, cũng không phải muốn đoạt trinh tiết của ngươi. Cho nên, ta hy vọng ngươi chủ động cống hiến ra, đừng để ta ra tay. Ngươi đừng không biết điều, cũng đừng không biết tốt xấu.”
“Miệng ngươi hèn như vậy, mẹ ngươi có biết không?”
Nham Lang Vương thân như cự linh, cúi đầu nhìn xuống Lâm Bắc Thần, ánh mắt băng lãnh mà tàn nhẫn, khí tức ngang ngược phát ra: “Tiểu gia hỏa phách lối, ta cảm nhận được khí tức ngu xuẩn của đám người tự cho là thần trên người ngươi. Ngươi cũng là một người trong số chúng, là một tên gia hỏa không biết mùi vị. Ngươi... cũng nên chết đi.”
Lâm Bắc Thần đích thật đã kích hoạt Kiếm Tiên Thần Vị. Con Lang vương này dường như rất căm hận thần linh. Cảm xúc kỳ quái phát ra từ đâu?
Là bởi vì thần linh luôn săn giết ma thú vực sâu sao?
Tuy nhiên, đối với Lâm đại thiếu, cảm xúc của Nham Lang Vương hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.
Trong mắt của hắn, nó chỉ là một đống điểm tín ngưỡng mà thôi. “Đừng nói nhảm nữa, xem kiếm đi.”
Lâm Bắc Thần cầm kiếm, trực tiếp ra tay.
Kiếm nhất.
Kiếm nhị.
Kiếm khí vô hình đánh thẳng mi tâm và cổ họng Nham Lang Vương. Đinh đinh.
Trong không khí nổi lên gợn sóng tinh hỏa.
Đứng im.
Hai điểm kiếm quang gợn sóng nhộn nhạo trước người hắn.
Miss!
Khá lắm, kiếm nhất và kiếm nhị đã bị miss?
Kiếm Thập Thất lại không cách nào phá mở được hộ thân phòng ngự của tên gia hỏa kia? Lâm Bắc Thần thất kinh trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được địch nhân mãnh liệt đến như vậy.
Chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân đã có thể ngăn được kiếm chiêu mạnh nhất của hắn.
Tâm niệm vừa động.
Oành.
Ngọn lửa màu đỏ bốc cháy trên đại kiếm.
Chiêu thức đơn thuần thì không được, vậy thì thần hỏa chi lực đi.
Thân hình Lâm Bắc Thần khẽ động.
Kiếm lục.
Ảnh Đột Trảm.
Đặc điểm lớn nhất của kiếm lục chính là không nhìn phòng ngự, trong nháy mắt đã cận thân.
Trong khoảnh khắc sau đó, Lâm Bắc Thần không nhìn lực hộ thân, trực tiếp phá phòng, xâm nhập vào bên trong một mét.
Nham Lang Vương ồ lên một tiếng.
Nó đưa tay, dùng mu bàn tay ngăn lại.
Lưỡi kiếm thiêu đốt đâm vào mu bàn tay của nó.
Đinh.
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.
Ngọn lửa màu đỏ thuận theo mu bàn tay điên cuồng lan tràn.
Giống như một tia lửa bắn xuống một thùng xăng.
Cùng một thời gian, Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy có một lực phản chấn rất lớn truyền đến.
Thân hình của hắn không khỏi bay về phía sau.
Khá lắm.
Hắn thầm hô một tiếng trong lòng.
Trách không được bốn người Từ Hằng súc thế thật lâu, đao pháp hợp kích nhưng chỉ một chiêu đã bị đánh bay máu tươi tung tóe.
Sức mạnh nhục thân mạnh như vậy, đây là đối thủ số một hắn gặp được từ lúc xuyên qua đến nay.
Cũng may vẫn còn có lực.