“Ánh mắt của ngươi giống như những người thợ săn kia, khiến ta cảm thấy rất không thoải mái.”
Nham Lang Vương chậm rãi đứng lên.
Nó vừa đứng dậy, vân khí bên trong toàn bộ cổ thành bị vứt bỏ trở nên khuấy động.
Chỉ một động tác tùy ý của nó nhưng đã tạo thành một phản ứng dây chuyền không thể tưởng tượng nổi.
Giống như ao nước đang đầy đột nhiên có một con quái vật khổng lồ nhảy vào. Tất cả mọi người ở trong cổ thành hoang phế đều bị khí lãng như nước khuấy động đứng không vững, lung la lung lay, chẳng khác nào mất đi khống chế với bản thân.
Người dự thi thực lực hơi thấp một chút sẽ biến thành hồ lô lăn đầy đất.
Tứ đại cường giả bao gồm Từ Hằng bên trong, thân hình chập chờn, gần như không cách nào duy trì khí cơ ổn định.
Lâm Bắc Thần lui lại ba bước mới đứng vững thân hình. Sắc mặt của hắn thay đổi.
Sức mạnh của tên gia hỏa này quá kinh khủng.
Đám nham lang dường như cảm nhận được uy vương giả, tất cả ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó lui lại, chui vào trong huyệt động chung quanh, biến mất không thấy đâu.
Ngay cả ba thị vệ nham lang còn lại cũng hú dài ba tiếng. Sau khi hành lễ, chúng hóa thành ba luồng lưu quang, cũng không chui vào trong huyệt động bên dưới tảng đá, bay đi chỗ khác.
Không có ai chặn đường.
Ngoại trừ Lâm Bắc Thần, tất cả những người còn lại chỉ ước gì số lượng nham lang ít đi. Như vậy, phần nắm chắc khi đối phó Lang vương sẽ cao hơn.
Rống.
Nham Lang Vương ngửa mặt lên trời gầm lớn.
Tiếng gầm như tiếng sóng.
Kình khí đáng sợ giống như vòi rồng quét sạch bốn phía. Chuyện đáng sợ đã phát sinh.
Lấy tảng đá chính giữa mà Nham Lang Vương đang đứng làm trung tâm, từ trên không trung nhìn xuống có thể nhìn thấy sóng âm tạo thành khí lãng, từng tầng khí lãng liên tiếp nhau mang lấy cát đá không ngừng phóng xạ ra ngoài.
Cát đá, gỗ vụn trên mặt đất bị khí lãng cuốn lên, như mũi tên bắn ra bốn phương tám hướng. Phốc phốc phốc.
“A...”
“Chân của ta...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một số người dự thi bất ngờ không kịp đề phòng, bị phi thạch đánh trúng, cơ thể yếu ớt như quả dưa hấu bị thiết chùy đập phải, chỉ một cái là vỡ toang...
Máu và xương bắn tung tóe.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy khí lãng đối diện đang lăn lộn đến, bức hắn liên tiếp lui về phía sau. Từng khối phi thạch và cây gỗ khô đối diện đập tới.
Khiến cho hắn cảm nhận được sự sợ hãi.
Lâm Bắc Thần ngoắc một cái, đại kiếm Hỏa Chi Nhiệt Tình giống như thiếu nữ nũng nịu tự động rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Một kiếm bổ ra.
Quang kiếm hỏa diễm phá không.
Hư không giống như bị một kiếm này đâm cho vỡ vụn.
Quang kiếm hỏa diễm đi qua chỗ nào, phi thạch và gỗ khô trong nháy mắt hóa thành tro bụi chỗ đó.
Phía trên tảng đá chính giữa.
“Một đám sâu kiến tàn nhẫn, khắp nơi đi săn và giết chóc, tự cho mình là thần. Quả thật ngu xuẩn!”
Đôi mắt Nham Lang Vương dần dần đỏ lên, sát cơ giống như băng phong phóng ra ngoài.
Tiếng cười của nó băng lãnh như tử thần cuồng ngâm: “Bây giờ bổn vương sẽ dùng máu của các ngươi rửa sạch tội nghiệt các ngươi đã phạm với ma thú tộc.”
Nó hoạt động cơ thể.
Uy áp kinh khủng theo động tác của nó không ngừng bộc phát.
“Mọi người mau lui ra.”
Đao khách Từ Hằng hét lớn.
Hai tay vẫn luôn nắm chặt của hắn rốt cuộc cũng đã thả lỏng.
Tay phải ấn lên chuôi đao trường đao màu xanh đeo bên hông.
Ba cường giả còn lại không hẹn mà đè vũ khí của mình xuống.
Trong khoảng thời gian này, tất cả đều ngưng tụ khí và ý, trong nháy mắt nhảy lên đỉnh phong.
“Giết.”
Từ Hằng hét lớn một tiếng.
Rút đao.
Phách trảm.
Đao quang giống như bông tuyết, chiếu rọi vào mặt vô số người.
Hảo đao pháp.
Lâm Bắc Thần thầm quát trong lòng.
Mặc dù hắn không động đao pháp nhưng hắn cảm nhận được một đao kia rất mạnh.
Mạnh vượt quá tưởng tượng.
Ba cường giả dự thi khác cũng đồng thời rút đao.
Đao quang gào thét.
Đao của ba người kia không mạnh bằng Từ Hằng.
Nhưng đao ý lại cực kỳ giống nhau.
Có đi mà không có về.
Bốn luồng đao quang chiếu rọi lẫn nhau.
Giống như bốn tia sáng chia cắt bầu trời, quét sạch về phía Nham Lang Vương, trong nháy mắt đã trảm không gian xung quanh Nham Lang Vương thành bốn phần.
Những người dự thi bên cạnh đều thất kinh, không ngừng lui lại.
Điên cuồng đào tẩu ra ngoài thành.
Chiến đấu cấp bậc như thế, bọn họ căn bản chính là pháo hôi.
Đừng nói là tham gia, ngay cả ở lại nhìn một chút cũng có họa sát thân. Lâm Bắc Thần tay cầm kiếm, cũng không ra tay.
Bởi vì đao thế bốn người Từ Hằng hợp kích, phối hợp không có khe hở. Nếu hắn cưỡng ép cắm vào một kiếm, ngược lại dẫn đến đao thế bị tắc, uy lực hạ xuống.
Đao thế bốn người hợp kích, đích thật kinh thiên động địa.
Lâm Bắc Thần đứng quan sát cũng không khỏi kích động.
Không hổ bốn người súc thế lâu như thế, chỉ để phát ra một kích bây giờ.
Lâm Bắc Thần nghĩ, chính diện sẽ không cách nào đón đỡ một lực hợp kích khủng bố như vậy. Tuy nhiên, Nham Lang Vương chỉ chậm rãi nhấc chân, sau đó giẫm chân một cái.
Vù.
Thân hình của nó biến mất một cách quỷ mị ngay tại chỗ.
Đao ý bốn đao khách cũng không khóa chặt được nó.
Thân hình của nó nhanh như lưu quang trong đao ý hợp kích, dễ dàng xẹt qua đao trận, giống như một con đại bàng đơn độc trong bóng tối, tốc độ rất nhanh, vượt qua cực hạn mắt thường Lâm Bắc Thần có thể bắt giữ được.
Phốc phốc phốc.
Bang.
Ba âm thanh huyết nhục bị vỡ tan vang lên.
Tiếng thứ tư là âm thanh kim loại giao nhau, hỏa tinh bắn tung tóe. Bốn bóng người nhanh chóng rơi xuống.