Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1789: Ngươi quá yếu




Hả?

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Lâm Bắc Thần mở to hai mắt.

Cmn.

Hoàn toàn không giống như hắn đã nghĩ.

Bởi vì hắn nhìn thấy ngọn lửa màu đỏ đã đốt thành một điểm cháy đen trên mu bàn tay Nham Lang Vương, sau đó ngừng lan tràn, chỉ bốc lên khói xanh nhàn nhạt mà thôi.

Quan trọng là, ngọn lửa đã tắt.

“Đã lâu rồi không có cảm giác này...”

Nhìn mu bàn tay, cẩn thận trải nghiệm cảm giác đau đớn khi bị đốt, Nham Lang Vương nói: “Cảm giác đau đớn... Ha ha, rất đáng tiếc, thứ này không giết được ta. Phẩm chất sức mạnh đầy đủ nhưng cảnh giới của ngươi thật sự quá thấp.”

Nói xong, thân hình của nó khẽ động.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy hoa mắt.

Thân là võ giả, cảm giác nguy cơ trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. “Diện Đối Tật Phong Ba.”

Một bức tường kiếm phong hỏa diễm chém ra.

Đồng thời, hắn nhanh chóng thối lui về phía sau.

Oành.

Thân ảnh quỷ mị xuyên qua phong tường, một trảo oanh tới.

Lâm Bắc Thần đã sớm chuẩn bị, vận hết thị lực miễn cưỡng bắt được tàn ảnh vuốt sói. Hai tay của hắn cầm kiếm, huy kiếm đón đỡ.

Oành.

Cự lực vọt đến.

Cơn đau nhức kịch liệt giống như hai tay bị bẻ gãy truyền đến.

Cả người hắn như diều đứt dây điên cuồng lui lại.

Rầm rầm rầm.

Không biết đụng gãy bao nhiêu cột đá, đụng nát bao nhiêu bức tường, cuối cùng tạo thành một cái hố thật sâu trên mặt đất.

Sao mà thảm dữ vậy?

Lâm Bắc Thần đối địch với người khác, chín mươi chín phần trăm đều dựa vào nhục thân cường hoành mà nghiền ép đối thủ, chưa từng bị người ta dùng lực nhục thân nghiền ép như thế?

Khụ khụ...

Sau mấy hơi thở, Lâm Bắc Thần miệng phun đầy cát, mình đầy đất đá từ trong hang động bò lên.

Cái hố bên dưới còn truyền đến tiếng sói tru.

Vừa rồi, hắn rơi thẳng xuống một hang sói dưới mặt đất.

Lúc này, mông Lâm Bắc Thần vẫn còn dính mấy con sói không chịu nhả, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, điên cuồng vung vẩy, muốn xé mấy miếng thịt từ trên người hắn xuống.

Cũng may Lâm Bắc Thần tu luyện nhiều năm, cơ bắp mạnh mẽ.

Nham lang bình thường muốn dùng răng cắn nát da thịt của hắn là hoàn toàn không có khả năng.

Oành.

Ngọn lửa đã tắt trên người một lần nữa tăng vọt.

Mấy con nham lang đang treo trên mông Lâm đại thiếu trong nháy mắt bị ngọn lửa màu đỏ liếm láp, biến thành tro bụi.

Bụi đất trên người hắn cũng bị đốt cháy.

Lâm Bắc Thần há miệng phun ra một ngụm máu.

Hắn nhìn xung quanh, hít một hơi khí lạnh: “Cái đồ chó hoang ngươi... sức mạnh lớn thật. Ngươi ăn thức ăn hoang dã mà lớn lên sao?”

“Ngươi còn dám nói lại?”

Ánh mắt Nham Lang Vương càng lúc càng lạnh lùng: “Ngươi muốn ăn đòn.” Thân hình nó khẽ động, một lần nữa phóng đến Lâm Bắc Thần.

Tốc độ nhanh như thiểm điện.

Lần này, Lâm Bắc Thần đã sớm có chuẩn bị.

“Thần thuật Kinh Cức Chi Khốn.”

Lâm Bắc Thần một tay cầm kiếm, một tay kết ấn.

Dưới sự dẫn đạo của thần thuật ấn pháp, trong phạm vi mấy ngàn mét, từng bụi gai thiêu đốt ngọn lửa màu đỏ giống như độc long đến từ hỏa ngục, phá đất mà lên, điên cuồng sinh trưởng lan tràn...

Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng Nham Lang Vương vẫn không thoát được bụi gai quấn quanh. Từng ngọn lửa bụi gai quấn quanh người nó.

Từ đằng xa.

Ba người Tiềm Long ngoài thành nhìn thấy, lập tức nhịn không được mà reo hò.

Không nghĩ đến lão đại còn che giấu át chủ bài.

“Ha ha ha ha...”

Lâm Bắc Thần cũng phát ra tiếng cười của người thắng.

Cũng may mà hắn có dự kiến trước, quét bí tịch thần thuật cướp được vào trong điện thoại, tu luyện một lần.

Đối phó với đối thủ thiên về tốc độ, thần thuật này có thể nói là trời khắc.

Huống chi, dưới sự gia trì của thần lực, bụi gai màu đen biến thành bụi gai hỏa diễm, lực sát thương càng mạnh.

Bị lửa quấn quanh, không chết cũng phải bị lột ba bốn lớp da. Không hổ danh là thứ thần thuật...

Sao?

Thứ thần thuật?

Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Thứ thần thuật ngay cả thần thuật cũng không phải.

Có thể vây khốn ma thú cấp Chiến vương hay không?

Câu hỏi này đã được giải đáp ngay sau đó. Móng vuốt xuất hiện trong tầm mắt, không ngừng phóng đại trong mắt Lâm đại thiếu.

Băng!

Tiếng da gân bị kéo đứt vang lên.

Lâm Bắc Thần bị quật bay ra ngoài.

Tay phải bao gồm luôn cả cánh tay của hắn bị xé rách, chẳng khác nào bao tải bay ra ngoài.

Máu tươi vẩy xuống.

“Mẹ nhà ngươi...”

Lâm Bắc Thần mắng một câu thô tục.

Đối thủ lần này hơi mạnh.

Đây không phải là chuyện vượt cấp hay không vượt cấp.

Ngoài thành.

Ba người Tiềm Long vừa rồi còn đang hoan hô, bây giờ đã sớm nằm xuống trốn đằng sau tảng đá, sợ bị phát hiện.

“Chờ lát nữa, nếu lão đại bị đánh chết, chúng ta liền rút lui.”

Tiềm Long thấp giọng nói: “Không phải chúng ta không coi trọng nghĩa khí, mà là địch nhân quá mạnh.”

Vương Chiến và Tiêu Bác lập tức gật đầu, biểu thị tán đồng thuyết pháp của thiếu chủ. Bên trong thành.

Lâm Bắc Thần lảo đảo rơi xuống.

Miệng phun máu tươi.

Nhìn cánh tay cụt của mình, hắn cắn răng,

Bị thương nặng như vậy là lần đầu tiên.

Mẹ nó!

Cái tên cẩu vật Từ Hằng không phải nói sau khi đưa ba huynh đệ của mình đến nơi an toàn sẽ chạy đến liên thủ đối địch sao?

Tại sao bây giờ còn chưa thấy tăm hơi của hắn? Chẳng lẽ hắn đã bỏ trốn?

Tên cẩu vật đó ngược lại làm ra vẻ hào khí thiên thu, thì ra cũng chỉ là kẻ sợ chết nói mạnh miệng. Hả? Tại sao ta lại dùng từ “cũng” nhỉ?

Đối diện.

Nham Lang Vương dù bận vẫn ung dung gõ bụi trên người xuống. Mặc dù không cách nào vây khốn nó nhưng sức mạnh của ngọn lửa vẫn làm cháy mấy cọng lông tơ của nó.

“Ngươi thật sự nắm giữ sức mạnh rất cao cấp.”

Trong giọng nói của nó mang theo sự tiếc nuối: “Đáng tiếc, ngươi hoàn toàn không biết phương thức khống chế. Ngươi quá yếu, không xứng với loại sức mạnh đó.”