Lâm Bắc Thần ra tay, cục diện trong nháy mắt lập tức thay đổi.
Thân hình của hắn giống như quỷ mị, cắt vào chiến trường. Những nơi mà hắn đi qua, từng con nham lang không ngừng ngã xuống.
Đám người dự thi đang chém giết với đám nham lang còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lực áp bách dọa người trước mắt biến mất, đám nham lang đáng sợ ngã xuống vũng máu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Những người dự thi có thực lực đứng nhất hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Là tứ nghĩa minh ra tay sao?”
Có người ý thức được, lập tức nhìn về phía bốn vị cường giả đang đứng trên tảng đá.
Tuy nhiên, bốn vị cường giả đó vẫn chưa xuất đao, khí cơ vững vàng khóa chặt Nham Lang Vương chính giữa, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
“Có người mới gia nhập.”
“Mạnh thật.”
Một số người dự thi thực lực cao một chút thì thở dốc từng ngụm.
Rất nhiều ánh mắt bắt đầu nhìn thấy bóng người màu trắng hóa thành kiếm quang đang di chuyển thật nhanh. Những người thực lực không đủ thậm chí còn không nhìn thấy rõ diện mạo của người kia.
Lâm Bắc Thần ra tay, thế cục chiến trường trong nháy mắt đã bị đánh phá.
Cho dù đám nham lang nhảy ra từ trong những huyệt động bằng đá có nhiều hơn cũng không cách nào hình thành uy hiếp đối với người dự thi.
Thực lực tuyệt đối đang nghiền ép số lượng đám nham lang.
Cảnh tượng này hiển nhiên đã khiến cho Nham Lang Vương đang đứng trên tảng đá chính giữa phải chú ý.
“Sinh vật hèn hạ.”
Nó há miệng nói chuyện, âm thanh giống như sấm sét. Nhưng sử dụng chính là ngôn ngữ của Thần giới.
Mỗi một âm phù đều giống như tiếng gào thét của vạn thú sôi trào từ chỗ sâu trong Ma Uyên, chấn động không khí xung quanh cổ thành kịch liệt khuấy động. Từng đám mây cuồng loạn xuất hiện.
Điều khiến cho người ta cảm thấy ảo giác chính là, mảnh không gian này dường như không cách nào dung nạp kẻ thống trị của Nham Lang tộc. Chỉ cần nó hơi hoạt động cơ thể một chút, nó sẽ xé rách thế giới này.
“Rống.”
Một trong bốn nham lang tinh anh ngồi chồm hổm bên cạnh Nham Lang Vương phát ra tiếng gào thét lôi đình, bỗng nhiên vọt lên, hóa thành một luồng lưu quang màu đỏ sẫm, bắn vào bên trong chiến trường.
Oành.
Tiếng nổ kinh khủng vang lên.
Ba động va chạm đáng sợ bộc phát tại một điểm nào đó ở phía Tây, sau đó điên cuồng phóng ra. Khí lưu cuồng loạn cuốn lên cát bụi trên mặt đất, trong nháy mắt tràn ngập tầm mắt của mọi người.
Cát đất sôi trào như những con sóng lớn, liên tiếp từng đợt một, quét sạch toàn bộ thành cát hoang phế.
“Đúng là lợi hại.”
“Nham lang kia quá mạnh.”
“Đây là sức mạnh gì thế?”
“Hộ vệ lang vương thôi mà đã là như thế rồi sao?”
“Vị huynh đệ cao thủ kia đâu rồi? Hắn sẽ không bị giết chứ?”
Nhất thời, những người dự thi đều lui lại, khó nén sự sợ hãi trên nét mặt. Bị khí lưu cuồng loạn quét trúng, bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác ngạt thở khó mà hô hấp.
Tiềm Long và hai thần chiến sĩ hộ vệ Tiêu Bác, Vương Chiến đang đứng ở đằng xa cũng mở to mắt.
Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy cát đất sôi trào lẫn lộn. Mắt thường hoàn toàn không nhìn rõ hai bên giao chiến. Thần thức cũng không cách nào bắt giữ.
Rầm rầm rầm.
Âm thanh va chạm kinh khủng không ngừng truyền đến.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc chứng tỏ hai bên vẫn còn chưa ngã xuống, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, vẫn thảm liệt như cũ.
Tiềm Long không ngừng hít sâu.
Có thể thắng, nhất định có thể thắng.
Ta vất vả lắm mới nhận được một lão đại. Không thể trong thời điểm này đột nhiên chết đi.
Hơn nữa, với thực lực của lão đại, ngay cả một hộ vệ dưới trướng Nham Lang Vương cũng đánh không lại, điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc một khi Nham Lang Vương ra tay, người ở đây đều phải chết hết sao?
Tất cả người dự thi ở Tử Vong cốc chỉ sợ toàn quân bị diệt mất.
Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ đáng sợ không ngừng vang lên.
Sau đó dần dần ngừng lại.
Cuộc chiến dường như đã kết thúc.
Trái tim tất cả mọi người đều treo trên cổ họng.
Người nào thắng?
Mọi ánh mắt đều nhìn về phái tiếng nổ cuối cùng truyền ra.
Cát đất sôi trào lăn lộn cũng đã ngừng lại.
Chỉ thấy hai bóng người đứng cách nhau năm mươi mét.
Bên trái là Lâm Bắc Thần toàn thân áo trắng.
Bên ngoài là thị vệ Lang Vương người đứng thẳng, bắp thịt căng cứng, từng sợi lông sói màu vàng sẫm dựng thẳng lên.
Khí huyết hai người sôi trào, khí cơ lưu động. Dường như bất phân thắng bại.
Nhưng nhìn kỹ lại, chỗ vai trái, đùi phải của Lâm Bắc Thần đều có dấu hiệu bị xé rách, hiển nhiên là bị vuốt sói cào trúng, da thịt lộ ra vết nứt màu đỏ ngòm.
Nhìn thấy cảnh này, tim Tiềm Long đột nhiên đập loạn. Hắn vô thức muốn quay người đào tẩu.
Lão đại ký thác hy vọng, ngay cả một thị vệ dưới trướng Nham Lang Vương còn đánh không lại. Một khi Lang Vương ra tay, chẳng phải máu chảy thành sông sao?
Nhưng hắn vẫn nhịn được.
Bây giờ có chạy, hắn cũng không nhất định có thể sống.
Hiện tại cách thời gian kết thúc vòng đấu loại vẫn còn một canh giờ.
Chỉ một canh giờ cũng đủ cho Lang Vương thanh trừ toàn bộ đại địa đồ Tử Vong cốc. Tất cả người dự thi cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Dù sao thì cũng chết, chi bằng ở lại liều một phen, nói không chừng còn có cơ hội.
Những người dự thi khác nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi khiếp sợ, trong lòng cảm thấy mất tự nhiên.
Vừa rồi, khi Lâm Bắc Thần ra tay, thực lực rất mạnh, thanh thế lớn biết bao nhiêu. Bọn họ vốn cho rằng cứu tinh ngăn cơn sóng dữ đã đến.
Ai biết, chỉ một thị vệ nham lang dưới trướng Nham Lang Vương ra tay, trong thời gian ngắn như vậy đã khiến hắn bị thương.
Lúc này, nhìn Nham Lang Vương cao cao tại thượng, nào còn là dã thú như bọn họ đã nghĩ trước đó nữa.
Hoàn toàn là hung thú trên đỉnh quan sát sâu kiến bên dưới. Không.
Nói một cách chính xác chính là quân vương cao cao tại thượng đang thưởng thức sự náo nhiệt.
Tứ đại cường giả đứng trên ngọn núi cao bốn phía cũng biến sắc.