Lâm Bắc Thần dùng di động quét qua.
“Nham Lang Vương, ma thú vực sâu có trí tuệ, hiện tại đang ở hình thái thứ nhất, cấp Chiến vương.”
“Nham Lang tinh anh, ma thú vực sâu có trí tuệ, cấp Chiến tướng.”
“Nham lang, ma thú, cấp chiến sĩ...”
Màn hình bắt được đám ma thú vực sâu đang chiến đấu bên dưới, lập tức đưa ra những tin tức khác biệt, xuất hiện trên màn hình di động.
Tư liệu cực kỳ tỉ mỉ, xác thực.
Cũng giống như Lâm Bắc Thần đã suy đoán, cự nhân mặc giáp trụ cổ quái cao ba mét quả nhiên không phải nhân loại mà là một ma thú.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ma thú huyễn hóa thành hình người.
“A, ta biết rồi, là Nham Lang Vương. Tên kia nhất định là một Nham Lang Vương thành thục.”
Tiềm Long rốt cuộc cũng đã phản ứng lại.
Hắn chỉ vào cự nhân cao ba mét đứng trên tảng đá chính giữa chiến trường, sắc mặt thay đổi, giọng nói run rẩy, khó nén sự sợ hãi: “Ma thú trấn quan lại là...? Đại nhân, chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn Tiềm Long.
Sắc mặt Tiềm Long hơi tái nhợt, run lẩy bẩy nói: “Nham Lang Vương là ma thú hình người nhưng phàm là ma thú hình người đều là những kẻ săn mồi có trí tuệ cực cao, bình thường chỉ có Ma Uyên tầng thứ tám mới có. Bọn chúng có chung một đặc điểm chính là căm hận thần linh, quyến tộc và mạo hiểm giả.”
Hai thần chiến sĩ sau lưng Tiềm Long cũng kịp phản ứng, hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng bệch, cơ thể không kìm được mà run lên.
Lâm Bắc Thần chậm rãi thu hồi điện thoại.
Không cần Tiềm Long nhắc nhở, hắn đã cảm nhận được khí tức uy hiếp cực kỳ đáng sợ trên người Nham Lang Vương, nhất là càng quan sát thì lại càng hãi hùng khiếp vía.
Mỗi một tế bào trên người đều đang điên cuồng nói cho Lâm Bắc Thần biết, hãy cẩn thận, hãy chạy mau, đừng chọc hắn...
Đây là là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần gặp được loại ma thú đáng sợ như vậy sau khi đến Thần giới.
“Đại nhân, chúng ta nên ra tay tương trợ những người kia.”
Tiềm Long đưa ra đề nghị.
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn hắn.
Không nghĩ đến tên gia hỏa này lại là hiệp khách biết vì lợi ích chung? Chẳng lẽ đây chính là nhiệt tình trong truyền thuyết?
Tiềm Long vội vàng giải thích: “Đại nhân, loại ma thú này có trí tuệ cực cao, lại cực kỳ cừu hận sinh linh thần giới. Bây giờ nó đã bị kinh động, cho nên nó tuyệt đối không bị động phòng ngự. Một khi những người trước mắt bị giết sạch, nó nhất định sẽ chủ động xuất kích, suất lĩnh đàn nham lang, thậm chí còn thống ngự toàn bộ ma thú tiến hành truy sát người dự thi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ khó mà thoát khỏi cái chết.”
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Không thể không thừa nhận, Tiềm Long phân tích rất có lý.
“Ngươi nói rất có lý.”
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy những người dự thi và ma thú nham lang bình thường đang ở bên trong trạng thái cân bằng.
Thực lực cá nhân tuyển thủ cao hơn nham lang bình thường, cho nên thương vong không nhiều.
Số lượng nham lang nhiều gấp hai ba lần tuyển thủ dự thi, nhưng chiến lực đơn thể lại kém rất nhiều, tử thương thảm trọng. Từng con nham lang không ngừng rơi xuống vũng máu.
Nhưng điều khiến cho đám tuyển thủ dự thi cảm thấy tuyệt vọng chính là, những con nham lang ngã xuống thì lại càng có nhiều hơn những con nham lang chui ra từ những hang động dưới đất, gia nhập cuộc chiến...
Đây là một trận đọ sức giữa số lượng và chất lượng.
Nhưng thời gian dần trôi, số lượng áp đảo chất lượng.
Cán cân thắng lợi đã bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía đám nham lang. Cũng may trong số những người dự thi cũng có cao thủ đỉnh cấp.
Bốn thần chiến sĩ thực lực cường đại, đao kiếm còn trong vỏ, tay đè lên chuôi kiếm, giương cung mà không phát, đứng lược trận trên đỉnh nham thạch cao ngất bên ngoài, phóng ra khí cơ khóa chặt bốn phương vị.
Nhất là người mặc áo giáp màu xanh đứng ở hướng chính Đông, đao khí toàn thân bén nhọn, thu hút sự chú ý của Lâm Bắc Thần nhất.
Người này thân hình thon dài, cao khoảng một mét chín, tay vượn eo ong, tay dài quá gối, bên hông còn đeo một thanh trường đao vỏ đao màu xanh, hai tay chắp sau lưng, mái tóc đen dài cuồng vũ trong gió, tiêu sái cuồng ngạo vô cùng.
Đao khí màu xanh quanh quẩn xung quanh, phóng lên tận trời giống như một thanh cự nhận liệt thiên, phóng xuất uy thế lớn lao.
Trong bốn vị cường giả, hắn là chủ lực kềm chế.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng chiến trường.
Một thần chiến sĩ trẻ tuổi vừa mới đánh chết một con nham lang, còn chưa kịp thở một hơi đã bị một con nham lang khác tiến đến gần, há cái miệng máu cắn thẳng vào cổ, máu chảy ồ ạt.
Vị thần chiến sĩ này vô cùng hung hãn, ném bỏ trường đao, hai tay bóp chặt cổ con nham lang, điên cuồng phát lực, muốn đồng quy vu tận với nó.
“Sở huynh...”
Một đồng bạn bên cạnh nhìn thấy, mắt mở to như muốn nứt ra, đang định cứu viện. Tuy nhiên, bản thân hắn còn khó đảm bảo, hoàn toàn không thể ra tay.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Vù.
Bên trong hư không, kiếm quang lóe lên.
Trong tiếng phá không, đầu con nham lang kia đột nhiên nổ tung, biến thành một luồng sương mù.
Sở huynh đã bị cắn chỉ cảm thấy trên người chợt nhẹ, mất đi cân bằng, lảo đảo lui lại. Chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn đã vội uống thuốc chữa thương, trị liệu thương thế.
Cũng may hắn phản ứng nhanh chóng, cuối cùng nhặt về được cái mạng, nhưng vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Vù vù vù.
Tiếng xé gió không ngừng vang lên. Kiếm quang tung hoành.
Từng con nham lang ngã xuống. “Thời khắc đi săn đã đến.”
Là Lâm Bắc Thần ra tay.
Hắn từ chỗ cao rơi xuống.
Đồng thời còn truyền âm cho ba người Tiềm Long: “Các ngươi đừng ngẩn ra đó làm gì, quét dọn chiến trường cho ta. Đám nham lang này rất đáng tiền.”