Lâm Bắc Thần cũng chẳng biết Kim Sắc Huân Lộc gia tộc là gì. Nhưng hắn vẫn quyết định tạm thời nhận lấy tên tiểu đệ này. Dù sao hắn cũng đang thiếu người.
“Được rồi, ngươi có nhìn thấy những thi thể đó không?”
Lâm Bắc Thần đã hạ quyết tâm, không do dự, trực tiếp ra lệnh: “Các ngươi lấy trữ vật khí ra, giúp ta thu thập. Tốc độ nhanh một chút. Làm xong, mỗi người sẽ được một thú nguyên và một thi hài làm thù lao.”
“Đại nhân, ngài đang làm nhục ta đấy.”
Tiềm Long lập tức phẫn nộ, lòng đầy căm phẫn: “Ta có thể làm việc cho đại nhân ngài, chính là vinh hạnh cầu còn không được, sao có thể nhận thù lao? Vương Chiến, Tiêu Bác, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt đầu làm việc đi.”
Hai thần chiến sĩ hộ vệ cấp chiến tướng bắt đầu thu dọn thi thể đầy đất. Lâm Bắc Thần: “....”
Giác ngộ cao như vậy sao?
So với cẩu vật Vương Trung, bọn họ biết làm việc hơn nhiều.
Sau thời gian một chén trà.
Tất cả đều được cất trong một cái hộp Liệt Dương màu vàng, Tiềm Long cầm hai tay dâng lên.
Lâm Bắc Thần thỏa mãn gật đầu.
Lúc này, hắn chỉ mới tiến vào cốc Tử Vong được một canh giờ mà thôi.
Sau đó, hắn còn phải ở sân thí luyện vòng loại đợi đủ chín canh giờ mới được xem là kết thúc vòng đấu loại.
Ma thú trong này không chỉ có một loại.
Còn có nhện độc sa mạc, thằn lằn cát, cáo cát và các loại sinh vật đến từ tầng thứ bảy Ma Uyên, có lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ đáng sợ, khó đối phó.
Từ miệng Tiềm Long, Lâm Bắc Thần biết được, đám ma thú vực sâu kia đều bị các thần linh dùng thủ đoạn thần thông bắt vào bên trong, biến thành một trong những phương thức khảo hạch tuyển thủ dự thi.
Vòng đấu loại tương tự có chín cái.
Tất cả tuyển thủ tham gia giải thi đấu thần tuyển sẽ ngẫu nhiên được truyền tống đến một trong mười địa đồ, tiến hành đủ loại khảo hạch sinh tồn tàn khốc.
Dựa theo ghi chép trong tư liệu của Kim Sắc Huân Lộc thế gia, chỉ thi đấu vòng loại thôi, tỷ lệ tử vong đã đạt đến năm thành. Nói cách khác, ít nhất một nửa tuyển thủ dự thi không cách nào còn sống trở về.
Nhất là những tuyển thủ không quyền không thế, bị ép đi một mình, tỷ lệ tử vong còn cao hơn.
Vận mệnh chưa bao giờ công bằng.
Tiềm Long lại bị năng lực của Lâm Bắc Thần chấn kinh.
Mặc kệ gặp phải bất cứ ma thú vực sâu nào, Lâm Bắc Thần luôn có thể thoải mái tìm được nhược điểm của chúng, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết.
Hắn giống như một bộ bách khoa toàn thư về ma thú vực sâu. “Tri thức rất uyên bác.”
Ba người Tiềm Long không khỏi cảm thán một câu.
So với chiến lực cá thể Lâm Bắc Thần, bọn họ lại càng chấn kinh sự hiểu biết đối với ma thú vực sâu như lòng bàn tay của hắn. Người bình thường, không, ngay cả rất nhiều thần linh cũng chưa chắc có thể hiểu được ma thú vực sâu như thế.
Hắn nhất định là một người rất hiếu học.
Tiềm Long đánh giá Lâm Bắc Thần như thế.
Rốt cuộc, sau chín canh giờ, bọn họ đã gặp được một ma thú vực sâu cấp độ Boss cường đại.
Bên trong một bản đồ thí luyện, luôn có một bá chủ đứng trên đỉnh chuỗi thực vật quan sát toàn bộ sinh linh bên dưới.
Đây là một sinh vật hình người.
Bên dưới là một cổ thành rách nát.
Mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng tường thành bốn phía.
Bên trong thành, một mảng lớn thành khu bị cát vàng che giấu.
Trong đống cát cao thấp chập trùng ngẫu nhiên lộ ra một số cung điện và tượng thần sụp đổ, rất khó phân biệt rõ diện mạo ban đầu. Dưới sự ăn mòn của tuế nguyệt hồng hoang, bọn chúng càng trở nên giống đá tự nhiên hơn.
Chính giữa cổ thành hoang phế có một cự thạch cao hơn ba mươi mét.
Trên đó có một cự nhân cao hơn ba thước.
Hắn cao lớn vạm vỡ, khôi ngô như một bức tượng thần, mặc một bộ giáp kỳ lạ làm từ các khối gỗ, tấm sắt, mảnh xương và dây leo, bề ngoài vẫn duy trì hình thái nhân loại hoàn chỉnh.
Cặp mắt to như chuông đồng.
Nhất là bộ râu quai nón trên gương mặt lại càng chói mắt, giống như những chiếc cương châm thấm máu tươi dựng thẳng.
Cơ thể hắn giống như được tạc từ đá, tản ra màu sắc phi nhân loại.
Tay phải cự nhân hung mãnh cuồng bạo cầm một lang nha cự bổng màu đen không biết chất liệu còn cao hơn thân hình của hắn.
Đây chính là vũ khí của hắn.
Lâm Bắc Thần nhìn người kia, ban đầu còn tưởng rằng hắn là người dự thi.
Nhưng ngay lập tức, hắn đã cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì bên cạnh cự nhân cuồng mãnh mặc giáp trụ vỡ vụn còn có bốn con quái vật đầu sói hình người đang đứng.
Bốn con quái vật tản ra khí tức dã tính cuồng bạo. Chúng yên tĩnh như những con mèo con đang ngủ, mặc cho cuồng phong cuốn lên bộ lông của chúng, chúng vẫn lặng yên bảo vệ cự nhân chính giữa.
Bên dưới tảng đá, bên trong phế tích cát vàng, một trận kịch chiến đại quy mô đang tiến hành.
Tiếng chém giết, tiếng rống thảm không ngừng vang lên.
Từng con quái vật hình sói mặc áo giáp vỏ cây đang phát ra tiếng gào thét chói tai, đứng thẳng người lên vung vẩy gậy gỗ, đá, xương bổng bảo vệ tử địa.
Đối thủ của bọn chúng là hơn sáu mươi thần chiến sĩ, thần thuật sư. Đám người này hiển nhiên cũng là tuyển thủ tham gia thi đấu vòng loại. Những người dự thi này không quyết đấu lẫn nhau mà lựa chọn liên thủ?
Lâm Bắc Thần có chút ngoài ý muốn.
Lúc này, hắn đang đứng trên một nham trụ rách nát, từ xa nhìn xuống dưới. Cuộc chiến giống như hai đội quân quy mô nhỏ đang đối chọi nhau.
“Các thần linh cổ vũ giết chóc và chiến đấu, vì thế trên chiến trường của vòng đấu loại, chém giết ma thú càng nhiều sẽ có được điểm tích lũy càng cao. Nếu có thể giết chết ma thú trấn quan cuối cùng của đại địa đồ, chỗ tốt sẽ còn nhiều hơn...”
Tiềm Long đứng đằng sau Lâm Bắc Thần giải thích cho hắn nghe.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cự nhân cao ba mét giống như ngọn núi nhỏ đứng chính giữa, dường như đang rơi vào suy nghĩ nào đó.