Lời còn chưa dứt.
Hắn phát hiện hai tên thần chiến sĩ hộ vệ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
“Các ngươi...”
Hai chữ vừa ra khỏi miệng, Lâm Phương Dực đã cảm thấy không đúng.
Bởi vì trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một vòng đỏ tươi.
Đó là...
Màu sắc của lửa.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, từ miệng, mũi, mắt và lỗ tai của hắn đều điên cuồng bốc lên rất nhiều ngọn lửa màu đỏ.
“A...”
Âm thanh cuối cùng Lâm Phương Dực lưu lại trên thế giới này là một tiếng kêu thảm không hoàn chỉnh.
Sau đó, cả người hắn, tính luôn tất cả những thứ có trên cơ thể đều biến thành tro bụi, biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng tồn tại qua.
Lưng hai thần chiến sĩ thị vệ phát lạnh. Là hắn.
Nhất định là hắn.
Nghĩ đến Lâm Bắc Thần đã từng sử dụng hỏa diễm kinh cức giết chết hai đồng bọn, bọn họ kịp phản ứng. Nhất định là nam nhân tuấn mỹ vô song kia đã lưu lại chuẩn bị bên trong cơ thể Lâm đại nhân.
Thật đáng sợ!
“Mau trở về báo cáo, A...”
“Không...”
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên không rõ. Ngay sau đó, ngọn lửa màu đỏ lấp lóe. Trên mặt đất có thêm một màu đen.
Hai thần chiến sĩ thị vệ cũng theo đó hóa thành khói xanh, tính cả mọi thứ trên người, tất cả đều biến mất khỏi thế gian.
Đúng vậy.
Lâm Bắc Thần cũng chẳng phải người tốt lành gì. Làm sao có chuyện hắn buông tha cho bọn họ chứ?
Hắn chẳng qua không muốn giết chết Lâm Phương Dực trước mặt Thanh Lôi và Tiểu An An mà thôi, nhất là Tiểu An An. Ít nhất Lâm Phương Dực vẫn là cha ruột của cô bé.
“Thúc thúc ngươi đẹp quá.”
“Thúc thúc ngươi nhất định sẽ bảo vệ ta và mẹ ta sao?”
“Thúc thúc, đây là trứng thú vẹt mà ta nuôi, cho thúc ăn nè.”
“Thúc thúc, ta hát cho thúc nghe được không?”
“Thúc thúc, tượng bùn này tặng cho thúc.”
Tiểu An An có sự thân thiết không hề tầm thường đối với Lâm Bắc Thần, không ngừng thể hiện tài nghệ của mình, lấy ra những món mà cô bé quý nhất, tất cả đều đưa cho Lâm Bắc Thần.
Đây là một đứa bé từ nhỏ đã quá hiểu chuyện, lại thiếu cảm giác an toàn.
Mặc dù ngây thơ, nhưng cô bé mơ hồ cảm giác được, nếu hôm nay Lâm Bắc Thần không xuất hiện, cô bé và mẹ của mình sẽ gặp chuyện không may.
Cho nên, cô bé theo bản năng mà lấy lòng Lâm Bắc Thần.
Trong suy nghĩ đơn thuần của cô bé, chỉ cần cô bé đưa cho Lâm Bắc Thần thứ tốt nhất của mình, nhất định có thể khiến cho thúc thúc xinh đẹp này vui vẻ. Hắn sẽ đồng ý ở lại bên cạnh cô bé và mẫu thân của mình.
Trứng thú vẹt là mỹ thực xa xỉ ngày thường của cô bé.
Ca hát là thứ mà cô bé có thể đem ra nhất, là tài nghệ có thể khiến cho mẹ vui vẻ. Bức tượng là thứ đồ tốt nhất mà cô bé có khả năng tự tay sáng tạo ra.
Ba thứ này, cô bé đã không kịp chờ đợi mà thể hiện ra cho Lâm Bắc Thần xem. Lâm Bắc Thần cho cái gì cũng không từ chối.
Hắn ăn hết trứng thú vẹt, nghe Tiểu An An ca hát, sau đó lấy luôn bức tượng nhỏ.
“Tiểu An An ngoan lắm.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Thúc thúc cũng dạy cho con một bài được không?” “Vâng ạ.”
Tiểu An An nhảy cẫng lên, vỗ bàn tay nhỏ hoan hô.
“Vậy con nghe cho kỹ nhé.”
Lâm Bắc Thần hắng giọng một cái, hát lên: “A, trước một cây nho xanh vừa nảy mầm a, chú ốc sên mang vỏ ốc nặng nề trên người a, từng bước một bò về phía trước a...”
Tiểu An An lập tức hát theo.
Mặc dù hoàn toàn không hiểu ý của bài hát nhưng cô bé học rất chăm chú.
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng bình tĩnh trước nay chưa từng có.
“Thúc thúc, ốc sên là gì vậy?”
Tiểu An An học xong, bắt đầu tò mò đặt câu hỏi.
“A, cái này...”
Lâm Bắc Thần dừng lại một chút: “Là một loại ma thú bên trong Ma Uyên, trên lưng của nó có một cái vỏ thật to, chính là nhà của nó.”
Hắn miêu tả rất kỹ.
Không biết vì sao, đối mặt với cô bé, Lâm Bắc Thần lại kiên nhẫn lạ thường.
“Thúc thúc, mấy ngày nữa thúc đến, ta sẽ nặn cho thúc một pho tượng nhỏ.”
Tiểu An An ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Lâm Bắc Thần mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô bé.
Đúng lúc này, sắc mặt Tiểu An An bỗng nhiên tái nhợt, cơ thể run lên, không chút dấu hiệu lập tức hôn mê.
“An An...”
Thanh Lôi xông đến ôm lấy đứa con gái của mình. Lâm Bắc Thần đưa tay, không khỏi khó hiểu.
Chuyện gì vậy?
Xoa đầu có thể giết người sao?
Vừa rồi ta cái gì cũng không làm mà?
“Là chứng bệnh Hoa Ngấn phát tác.”
Thanh Lôi lấy ra một cái bình bụng to màu xanh, từ bên trong đổ ra một giọt chất lỏng màu xanh biếc, nhỏ vào môi Tiểu An An, sau đó vận khí trợ giúp Tiểu An An luyện hóa dược lực.
Một lát sau.
Cơ thể run rẩy của Tiểu An An dần dần biến mất, sắc mặt của cô bé vẫn tái nhợt giống như đắp bột mì như cũ, nhưng đã có thể mở to mắt. Thấy ánh mắt lo lắng của Thanh Lôi, cô bé mỉm cười khó khăn: “Mẹ, con sắp chết sao?”
“Con đừng nên ăn nói lung tung.”
Thanh Lôi cố nén nước mắt: “An An sẽ kiện kiện khang khang, chỉ là mấy ngày qua con quá mệt mỏi mà thôi. Mẹ đang giúp con mua thuốc. Chờ thuốc của thần điện đến, cũng có thể trị hết triệu chứng hôn mê của con.”
“Mẹ, con hơi mệt.”
Khóe miệng Tiểu An An nhếch lên nụ cười: “Con muốn ngủ một chút. Chờ con tỉnh lại, con sẽ nặn tượng cho thúc thúc.”
“Được, An An ngoan, con mau ngủ đi.”
Thanh Lôi nhẹ giọng nói xong, An An rất nhanh nặng nề thiếp đi.
“Khí huyết sinh cơ của con bé đang bị xói mòn.”
Lâm Bắc Thần nhạy bén nhận ra sự thay đổi bên trong cơ thể Tiểu An An: “Là bởi vì chứng bệnh Hoa Ngấn sao?”