Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1765: Lại một suy nghĩ to gan




Lâm Bắc Thần cũng không hoàn toàn hiểu rõ triệu chứng của Hoa Ngấn.

Thanh Lôi ôm con gái vào lòng, khẽ gật đầu, kỹ càng giải thích qua một lần tiến triển triệu chứng Hoa Ngấn cho Lâm Bắc Thần nghe: “Sáu ngày trước, hoa ngấn mi tâm An An cũng đã nở cánh hoa cuối cùng. Bệnh của con bé chẳng mấy chốc sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo, phải dùng Linh Lung Giải có độ tinh khiết cao hơn mới có thể miễn cưỡng áp chế.”

“Chính là thứ mà vừa rồi ngươi nhỏ vào miệng con bé sao?” Lâm Bắc Thần hỏi.

Thanh Lôi cười khổ lắc đầu: “Đó chỉ là Linh Lung Giải có độ tinh khiết sơ cấp, có chỉ tác dụng hữu hiệu đối với Hoa Ngấn giai đoạn đầu. Ta dùng nó để hóa giải khẩn cấp mà thôi.”

“Vì sao ngươi không đi mua Linh Lung Giải có độ tinh khiết trung cấp?” Lâm Bắc Thần hỏi.

Sắc mặt Thanh Lôi trở nên ảm đạm: “Quá... quá mắc.”

Lâm Bắc Thần giật mình: “Với phần trăm thu nhập của ngươi mấy ngày nay cũng không đủ sao?”

Thanh Lôi lắc đầu: ‘Không đủ. Độ tinh khiết tăng lên một cấp, giá Linh Lủng Giải sẽ tăng gấp trăm lần. Ta không nghĩ đến triệu chứng của An An đột nhiên tăng lên, cho nên ta không có chuẩn bị. Mấy ngày nay ta lo kiếm tiền, ai biết được tên rác rưởi kia tìm đến cửa, còn muốn mang An An đi.”

“Tại sao hắn lại muốn mang An An đi?” Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.

Thanh Lôi lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định, tuyệt đối không có ý tốt. Nếu An An không đủ giá trị, hắn sẽ không nhìn con bé một cái.”

“Để ta xem.”

Lâm Bắc Thần nói xong, đưa tay đặt lên trán Tiểu An An.

Cẩn thận cảm ứng.

“Chứng bệnh Hoa Ngấn chủ yếu hấp thu khí huyết và sinh cơ của bệnh nhân sao?” Hắn hỏi.

Thanh Lôi gật đầu: “Đúng vậy, khi tiến triển đến giai đoạn cuối cùng, lực sinh mệnh bên trong cơ thể bệnh nhân hoàn toàn mất đi, khí huyết khô cạn, bản nguyên khô cạn. Khi chết chẳng khác gì một cái thây khô.”

Bởi vì con gái, nàng có một sự nghiên cứu và lý giải đặc biệt về chứng bệnh này.

Lâm Bắc Thần nhìn xuống trán Tiểu An An.

Một đóa hoa màu hồng nhạt, giống như một hình xăm nghệ thuật ưu tú nhất, nhìn rất mỹ lệ và mị hoặc. Ai có thể tin được, đây lại là biểu tượng đếm ngược của căn bệnh bất trị Hoa Ngấn của Thần giới chứ?

“Ngươi đưa cho ta xem bình Linh Lung Giải kia một chút.”

Lâm Bắc Thần đưa tay cầm lấy cái bình màu xanh trong tay Thanh Lôi, nhỏ ra một giọt chất lỏng màu xanh lục, cẩn thận quan sát, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm.

Ẩn chứa lực sinh mệnh rất nồng đậm. Dường như...

Có chút quen thuộc...

Hình như giống thứ chất lỏng trong quả Thúy.

Cho dù không phải dịch quả Thúy, nhưng tuyệt đối cùng loại, là loại thần dược nào đó dùng để bổ sung lực sinh mệnh.

“Không đúng, loại thuốc này hoàn toàn trị ngọn không trị gốc.”

Lâm Bắc Thần lắc đầu: “Mặc dù nó có thể tăng cường và bổ sung lực sinh mệnh cho bệnh nhân, nhưng thủy chung vẫn không cách nào trừ khử nó ra khỏi cơ thể, trừ phi uống thuốc cả đời.”

“Đây đã là thần dược hữu hiệu nhất trên thị trường hiện nay rồi.”

Thanh Lôi nói: “Ngoại trừ Linh Lung Giải, không còn loại thuốc nào khác có thể trì hoãn quá trình mắc bệnh của Hoa Ngấn.”

Lâm Bắc Thần suy nghĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi phiền muộn.

Sau khi đến Thần giới, Ngũ Hành Tiên Thiên Huyền Khí bị áp chế gắt gao bên trong cơ thể, không cách nào động đậy. Bằng không, với Thủy Liệu Thuật Tiên Thiên Huyền Khí Thủy hệ của hắn, đúng lúc là chiến kỹ có thể gia tăng lực sinh mệnh, hoàn toàn có thể thay thế Linh Lung Giải.

Nói như vậy, hắn không cần chém giết bên trong Ma Uyên.

Cứ mở một y quán bên trong Đại Hoang Thần Thành, tuyển mười nữ y sư mỹ mạo, sau đó chuyên trị chứng bệnh nan y Hoa Ngấn, chẳng phải có thể nằm cũng kiếm được tiền, góp đủ một tỷ hay sao?

“Ngươi thử cái này đi.”

Lâm Bắc Thần lấy một quả Thúy bên trong Baidu Netdisk ra: “Nó cũng có thể dùng để gia tăng lực sinh mệnh cho con người, có lẽ có sự trợ giúp đối với chứng bệnh của An An.”

“Đây là...”

Thanh Lôi chưa từng nhìn thấy quả Thúy, cảm thấy rất tò mò.

Nhưng rất nhanh, sự hiếu kỳ đã nhanh chóng biến thành cuồng hỉ.

Bởi vì, sau khi nàng tách thịt quả Thúy bỏ vào miệng Tiểu An An, không bao lâu sau, cô bé đã từ trong hôn mê chậm rãi mở mắt, còn vô thức ngáp một cái.

“Mẹ, con ngủ đã lâu rồi sao?”

Cô bé giơ cánh tay gầy guộc của mình lên sờ gương mặt Thanh Lôi: “Lần này, con cảm thấy ngủ ngon lắm.”

Hữu hiệu.

Lâm Bắc Thần và Thanh Lôi nhìn nhau, bên trong ánh mắt mang theo sự cuồng hỉ.

“Nào, An An ngoan.”

Lâm Bắc Thần đưa quả Thúy còn lại đến trước mặt Tiểu An An: “Thúc thúc chuẩn bị trái cây cho con nè. Con ăn nó đi, sau đó đi nặn tượng cho thúc thúc, có được hay không?”

“Cảm ơn thúc thúc.”

Tinh thần của Tiểu An An nhìn qua không tệ, cẩn thận cầm lấy quả Thúy cắn một cái, lại quay sang nói với Thanh Lôi: “Ăn ngon lắm mẹ, mẹ cũng ăn đi.”

Thanh Lôi đang định từ chối, Lâm Bắc Thần đã nói thẳng: “Ngươi cũng ăn một chút đi, có thể dưỡng nhan. Bên chỗ của ta còn rất nhiều.”

Lúc này, tiểu thiếu phụ mới nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ.

Tiểu An An đã ăn xong quả Thúy, trạng thái tinh thần tốt đến mức trước nay chưa từng có.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần cũng biết, bởi vì lực sinh mệnh và khí huyết của cô bé nhận được nguồn bổ sung dồi dào, cho nên cảm giác cả người sẽ thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn trị ngọn không trị gốc.

Đợi đến khi khí huyết và lực sinh mệnh bị Hoa Ngấn hút hết, trạng thái của Tiểu An An sẽ quay về như cũ.

Tuy nhiên, điều khiến cho Lâm Bắc Thần rơi vào suy nghĩ lại là một vấn đề khác.

Vì sao thành phần Linh Lung Giải lại giống như quả Thúy?

Theo lý mà nói, thần thảo, dược vật và thần thuật mà Thần giới dùng để bổ sung khí huyết và lực sinh mệnh sẽ có không ít, vì sao chứng bệnh Hoa Ngấn lại chỉ có Linh Lung Giải mới có thể trì hoãn, các biện pháp khác đều không thể dùng được?

Hiện tại chứng minh quả Thúy cũng có thể.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ to gan.

Nhìn Thanh Lôi đang chuẩn bị cơm tối, rồi nhìn Tiểu An An đang nghiêm túc nặn tượng bùn trong sân, một kế hoạch dần dần hoàn thiện trong đầu Lâm Bắc Thần.

Nếu quả thật có thể làm thành, chẳng những có thể trị hết bệnh cho Tiểu An An, cuộc sống sau này của hai mẹ con sẽ có thể giải quyết một lần vất vả cả đời nhàn nhã.