Nói xong, hắn cởi mặt nạ ra. Thanh Lôi vô thức nhìn sang.
Chỉ trong nháy mắt, giống như có một luồng ánh sáng chói mắt, xinh đẹp nhất thế gian xuất hiện trước mặt nàng, khiến cho nàng gần như không mở mắt ra được.
Một gương mặt xuất hiện.
Một gương mặt cực kỳ anh tuấn.
Bất luận dùng từ ngữ nào hình dung vẻ đẹp của mỹ nam tử cũng sẽ tục không chịu được.
Hắn tuấn mỹ như vậy đấy.
Khí khái, hào hùng như vậy đấy.
Đến mức khi nhìn thấy, Thanh Lôi có chút cảm giác không biết có phải ảo giác xuất hiện trước mặt nàng hay không.
Sau đó, nàng đột nhiên nghĩ đến, nàng lại cùng với một nam nhân như vậy... Cơ thể của hắn đúng là không chút tỳ vết. Thời điểm chiến đấu kịch liệt trong căn phòng bao sương, nàng vẫn còn không nghĩ đến lại có nam nhân có cơ thể hoàn mỹ đến như vậy.
Vô số suy nghĩ điên cuồng va chạm thần kinh tiểu thiếu phụ.
Đến mức nàng hoàn toàn ngẩn người ngay tại chỗ.
Đồng dạng ngẩn người còn có Lâm Phương Dực.
Khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần, Lâm Phương Dực cảm thấy ánh mắt của hắn như sắp bị ánh sáng làm cho mù.
Một cảm nhận mà hắn chưa từng cảm nhận qua, có thể nói là tự ti mặc cảm giống như lũ ống bộc phát, trong nháy mắt nuốt chửng cả người hắn không chút lưu tình.
Trên đời này lại có mỹ nam tử tuyệt sắc như thế sao? Hắn không thể tin được.
Thiếu niên trước mắt còn trẻ hơn hắn, thực lực mạnh hơn hắn. Quan trọng hơn, tuấn mỹ hơn hắn ngàn vạn lần.
Mà loại tuấn kỹ đó không phải là vẻ đẹp âm nhu.
Mà là một vẻ đẹp tràn ngập anh khí dương cương của giống đực. “Ha ha.”
Lâm Bắc Thần khinh thường nhìn xuống; “Trên thế giới này, người dám so nhan sắc với ta còn chưa sinh ra đâu. Cái loại người quái dị giống như ngươi có thứ gì có thể làm màu được thì lấy ra hết đi.”
“Ta...”
Cổ họng Lâm Phương Dực ngòn ngọt, giống như muốn phun ra một ngụm máu.
“Ta thua rồi.”
Mặt hắn xám như tro.
Lâm Bắc Thần thu lại chân của mình.
Bành.
Một cước đá Lâm Phương Dực bay ra ngoài, đâm vào vách tường đá phía xa.
“Hôm nay Thanh Lôi không muốn giết ngươi, vậy ngươi mang theo chó của mình cút đi.”
Lâm Bắc Thần phách lối nói: “Về sau đừng xuất hiện ở đây nữa. Nếu không, ta gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần. Biến...”
Lâm Phương Dực đứng lên, mặt mũi chỉ toàn là máu tươi, ánh mắt oán độc hung hăng nhìn Lâm Bắc Thần. Sau đó, ngay cả một câu hình thức cũng không dám nói đã mang theo hai thần chiến sĩ còn lại xám xịt rời đi.
Lâm Bắc Thần nhìn theo bóng lưng ba người, lạnh lùng cười.
Sau đó, hắn quay sang nhìn Thanh Lôi, một tay xoa đầu đứa bé gái bên dưới: “Đây chính là con gái của ngươi sao? Tiểu gia hỏa thật đáng yêu.”
Lúc này, Tiểu An An cũng đúng lúc ngửa đầu nhìn Lâm Bắc Thần.
Sự thân thiết đối với những thứ đẹp đẽ, tất cả sinh vật đều giống nhau.
Nhất là “mỹ nhân nhi” Lâm Bắc Thần còn giúp mẹ cô bé đuổi mấy tên gia hỏa hung thần ác sát kia đi. Tiểu An An tò mò ngẩng đầu, đối mặt với Lâm Bắc Thần, bên trong đôi mắt to tròn hiện lên sự hiếu kỳ và thân cận.
“Vâng, con bé tên An An.”
Tay chân Thanh Lôi hơi luống cuống, vội kéo con gái đến trước người.
“An An? Cả một đời bình an sao?”
Lâm Bắc Thần ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay: “An An, nào, để thúc thúc ôm một cái.”
Tiểu An An hơi do dự, sau đó giống như con mèo nhỏ ô một tiếng nhào vào lòng Lâm Bắc Thần.
“Thúc thúc tốt.”
Cô bé ôm Lâm Bắc Thần, mỉm cười giòn tan.
Lâm Bắc Thần cười ha hả, ôm cô bé đứng lên: “An An, cái tên rất hay. Mẹ của con hy vọng con một đời bình an. Nào, để thúc thúc bảo vệ cho con, có được không?”
“An An muốn ở cùng mẹ.”
Gương mặt gầy gò tái nhợt của An An tràn đầy vẻ nghiêm túc.
“Ha ha, tốt, vậy thúc thúc cũng sẽ bảo vệ cho con và mẹ của con, có được hay không?” Lâm Bắc Thần thay đổi lời nói.
“Được.”
Tiểu An An thống khoái đồng ý.
Thanh Lôi ở bên cạnh nhìn con gái và Lâm Bắc Thần trò chuyện vui vẻ với nhau, giống như đang nằm mơ, nhất thời không khỏi ngây ra.
...
...
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó...”
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết.”
Lâm Phương Dực không ngừng mắng to.
Đời này của hắn, hắn rành nhất là chuyện nhìn mặt mà mượn gió bẻ măng, chưa hề bị thua thiệt lớn như vậy.
Không nghĩ đến hôm nay, hắn thiếu chút nữa chết trong tay nhân tình vợ cũ bị hắn ruồng bỏ ngày xưa.
Nhất là trong đầu hắn không ngừng hiện lên dung mạo, thần thái của Thanh Lôi, càng cảm thấy thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ quả thật xinh đẹp không gì sánh được, không biết cao hơn đám nữ nhân được xưng là phu nhân danh viện mà hắn từng chinh phục trong nhiều năm qua bao nhiêu cấp độ.
Tại sao trước kia hắn lại không phát hiện ra?
Hắn hơi hối hận.
Lúc trước, hắn không nên vứt bỏ mẹ con Thanh Lôi.
Tối thiểu cũng nên giữ lại bên cạnh xem như tình nhân cũng là lựa chọn tốt.
Bây giờ, nữ nhân xinh đẹp kinh người như thế lại bị người khác độc chiếm. Không thể chịu đựng được.
Tiểu tạp chủng đáng chết đó còn anh tuấn đến như vậy.
Chờ ta quay lại, triệu tập cao thủ trong thần điện, có cách rồi, ta sẽ đùa bỡn tiểu tạp chủng ngươi trong lòng bàn tay.
“Đại nhân, lần này không cướp được tiểu nha đầu đó, chúng ta trở về không cách nào giao nộp.” Một thần chiến sĩ thị vệ không nhịn được lên tiếng.
Lần này, nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ là bắt cô bé Tiểu An An, nghe nói có tác dụng quan trọng cho cao tầng bên trên.
Mắt thấy muốn đến tay, ai biết nửa đường lại xuất hiện một đối thủ tuấn mỹ nhưng cường đại đến như vậy.
Suy nghĩ lại, thật sự khiến người ta rất không cam lòng.
Thực lực và khuôn mặt đẹp cùng tồn tại, tại sao trên thế giới này lại có một tên gia hỏa lọt mắt xanh thượng thiên như thế?
Điều này chính là phạm quy.
“Không sao, minh không được thì chúng ta ám. Ta không tin tiện nhân và tiểu tạp chủng kia lúc nào cũng đi theo bên cạnh tiểu nha đầu.”
Lâm Phương Dực âm độc nói.