Hai thần chiến sĩ mặc áo giáp màu đen, thân hình hóa thành gió táp rút kiếm của mình, hai luồng kiếm quang xông đến Lâm Bắc Thần.
Lâm Phương Dực nhìn Thanh Lôi, cười lạnh: “Ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy nam nhân phế vật mà ngươi lựa chọn chết trước mặt ngươi.”
“Cẩn thận...”
Thanh Lôi kinh hãi.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, âm thanh nhắc nhở của nàng đột nhiên im bặt.
Bởi vì Lâm Bắc Thần đã vung tay lên.
Hai ngọn lửa màu đỏ thắm giống như hai con rắn đến từ Địa Ngục từ dưới mặt đất con hẻm nhỏ oành một tiếng phá đất mà lên, cuốn lấy hai thần chiến sĩ.
Ngay sau đó...
Hai thần chiến sĩ đáng thương hoàn toàn không kịp phát ra âm thanh gì đã hóa thành hai luồng khói xanh trong không khí, trực tiếp biến mất khỏi thế giới này.
Thần thuật?
Con ngươi Lâm Phương Dực đột nhiên co lại.
Đây là thần thuật gì thế?
Nhìn giống như thần thuật Kinh Cức Chi Khốn trong hệ thần thuật Kinh Cức, nhưng thần thuật Kinh Cức hệ lại không có khả năng có hỏa diễm chi lực bám lên.
Lâm Bắc Thần nhìn hai thần chiến sĩ còn lại, ngang ngược nói: “Ân oán cá nhân, không muốn chết thì mau cút đi.”
Hai thần chiến sĩ mặt không biểu cảm, đứng im bất động. Lâm Phương Dực mỉm cười.
“Cho nên... đây chính là thứ mà ngươi ỷ vào? Miễn cưỡng cũng được xem là trình độ thần thuật trung đẳng.”
Bàn tay của hắn một lần nữa chậm rãi đặt lên chuôi trường kiếm, thản nhiên nói: “Thôi được rồi, để ta cho ngươi mở mang kiến thức một chút sức mạnh chân chính của thần chiến sĩ cao đẳng...”
Bành.
Lời còn chưa dứt.
Một nắm đấm to bằng nồi đất đập vào mũi hắn thật mạnh.
Hoa mắt ù tai.
Giống như có rất nhiều ngôi sao nhỏ màu vàng đang điên cuồng xoay tròn trước mắt.
Lâm Phương Dực còn chưa kịp phản ứng, đầu liền ong ong nghĩ lung tung, cả người ầm một tiếng ngã xuống đất, mũi lệch sang một bên, máu tươi từ trong miệng phun ra như suối.
“Chỉ như vậy thôi sao?”
Lâm Bắc Thần một cước giẫm lên ngực của hắn, khinh thường nói: “Thực lực chân chính của thần chiến sĩ cao đẳng? Chỉ có chút trình độ đó mà còn dám làm bộ trước mặt ta? Con mẹ nó, ngươi là một cặn bã nam thất bại.”
Ngươi nói ngươi chỉ có chút bản lãnh này mà làm màu trước mặt ta làm gì?
Lâm Phương Dực có nằm mơ cũng không nghĩ đến, thực lực tên tình địch này lại kinh khủng ngoài dự kiến như vậy.
Hắn hoàn toàn không kịp rút kiếm đã bị một quyền đánh bại.
Sức mạnh của một quyền kia...
Quả thật cấp bậc tồi khô lạp hủ.
Khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Lâm Bắc Thần xuyên qua mặt nạ nhìn xuống, Lâm Phương Dực chỉ cảm thấy thái độ cao cao tại thượng của mình vừa rồi bị vô tình đánh nát.
Thanh Lôi ở một bên cũng sợ ngây người.
Nàng mơ hồ biết được thực lực của Lâm Bắc Thần rất mạnh.
Nếu không, cũng không có khả năng đơn thương độc mã săn giết nhiều ma thú vực sâu bên trong tầng thứ tư Ma Uyên đến như thế, còn có thể bắt được ma thú chi vương tầng thứ tư Thạch Hóa Cự Tích.
Nhưng nàng thật sự không nghĩ đến hắn lại mạnh đến trình độ đó. Một quyền đánh bại Lâm Phương Dực?
Ít nhất cũng là cấp bậc chiến tướng trung cấp.
“Ngươi có muốn tự tay báo thù hay không?”
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn Thanh Lôi: “Ngươi không phải rất hận hắn hay sao? Ngươi hãy thử đi, rất thoải mái.”
Tự tay kết thúc ác mộng của mình hẳn là một sự việc khiến người ta hướng tới. Thanh Lôi ngẩn người, sau đó khẽ lắc đầu.
Không thể giết Lâm Phương Dực.
Giết hắn chẳng khác nào đắc tội với Đại Hoang Thần Điện.
Đến lúc đó sẽ mang lại tai họa rất lớn cho Lâm Bắc Thần. “Thả hắn đi đi.”
Thanh Lôi thoải mái nói.
“Ha ha ha...”
Lâm Phương Dực nhìn thấy cảnh này, đột nhiên đắc ý cười rộ lên.
Hắn bắt đầu khiêu khích: “Nhìn thấy chưa? Nàng ta không nỡ giết ta, ha ha, tiểu tử thối, ngươi cho rằng ngươi đã thật sự có được trái tim của nàng sao? Mười phần sai, trong lòng của nàng vĩnh viễn cũng chỉ có ta. Bây giờ chẳng qua nàng đang chướng mắt ta, không muốn tiếp nhận ta, nhưng ngươi nên biết lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, yêu hận chỉ trong một ý niệm mà thôi. Bây giờ nàng hận ta muốn chết, không bao lâu sau, nàng sẽ bắt đầu nhớ nhung ta, yêu ta đến phát cuồng. Ha ha ha, ngươi biết tại sao không?”
“Không, không phải, ta...”
Thanh Lôi vội vàng lắc đầu phủ nhận, cố gắng muốn giải thích điều gì đó.
Lâm Bắc Thần đưa tay vuốt tóc của nàng, ra hiệu nàng không cần phải gấp, sau đó hắn cúi xuống quan sát Lâm Phương Dực: “Tại sao?”
Lâm Phương Dực cười đến chảy nước mắt: “Rất đơn giản, bởi vì ta đẹp trai, còn ngươi chẳng qua chỉ là một sửu quỷ đeo mặt nạ nhận không ra người. Ta đoán không sai chứ, ha ha ha...”
“Sửu quỷ?”
Lâm Bắc Thần không khỏi bật cười.
Từ khi hắn xuyên qua chiếm cứ tấm túi da này, đây là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy. Đúng là ngu xuẩn.
Ngươi có thể nói tinh thần và tư tưởng của ta xấu xí.
Nhưng ngươi không thể phủ nhận giá trị nhan sắc của ta.
Lâm Bắc Thần đưa tay, chậm rãi đưa lên mặt nạ.
“Không, đừng mà...”
Thanh Lôi vội vàng ngăn lại: “Ngươi đừng mắc mưu của hắn. Hắn đang cố ý đả kích ngươi lộ ra diện mạo, hắn sẽ nhớ kỹ ngươi, sau đó tiến hành trả thù. Hắn là một tên điên không có điểm mấu chốt.”
Đây chỉ là một trong những lý do mà thôi.
Một nguyên nhân khác chính là, Thanh Lôi nhớ Lâm Bắc Thần đã nói qua, diện mạo của hắn bị hủy, đặc biệt xấu. Nàng lo lắng Lâm Bắc Thần dưới cơn nóng giận cởi mặt nạ xuống, ngược lại bị lời nói của Lâm Phương Dực kích thích phát cuồng lên.
Nàng biết rất rõ tâm Lâm Phương Dực vô cùng ác độc.
Lâm Bắc Thần nhìn nàng.
“Ngươi không phải hỏi ta vì sao ta luôn luôn đeo mặt nạ hay sao?”
Bên trong ánh mắt của Lâm Bắc Thần chỉ toàn là ý đùa. Hắn chậm rãi nói: “Vậy thì ngươi xem đi.”