Lâm Phương Dực là một người kiêu ngạo
Sự kiêu ngạo này đến từ dung mạo của hắn.
Cũng đến từ thiên phú và thực lực của hắn.
Bề ngoài anh tuấn, thiên phú cường đại là pháp bảo chiến thắng giúp cho hắn trèo lên từng nữ nhân một từ trước đến nay.
Ví dụ như nữ nhân tên Thanh Lôi trước mắt.
Cũng là một trong những nữ nhân bị hắn chinh phục xong thì ném như một hòn đá.
Lần đầu gặp nàng, nàng vẫn còn là một thiếu nữ chưa có nhiều kinh nghiệm sống, dung mạo tú lệ, tư sắc kinh người, hồn nhiên ngây thơ, xuất thân từ quyến tộc gia. Cha cũng là một thần chiến sĩ quyến tộc nổi danh.
Hắn dùng thời gian ròng rã nửa năm, rốt cuộc thành công chinh phục nữ nhân này, trở thành phu quân của nàng.
Về sau, hắn rất nhanh dựa vào quan hệ và địa vị của cha vợ, thực hiện lần nhảy vọt địa vị đầu tiên trong cuộc đời.
Trong thời gian nửa năm sau khi cưới, hắn đã leo lên được một nữ nhân có thân phận và địa vị cao hơn.
Ly hôn, vứt bỏ.
Làm tức chết cha mẹ vợ.
Hung hăng đả thương trái tim Thanh Lôi.
Tất cả đối với hắn mà nói đều là một thao tác rất hoàn mỹ.
Hắn vô cùng tự tin với mị lực của mình.
Quý phụ cao cao tại thượng trong mắt người khác, trước mặt hắn, còn không phải là thứ dễ như trở bàn tay, muốn lấy thì lấy sao?
Hắn tin rằng, cho dù hắn tuyệt tình, lợi dụng và từ bỏ Thanh Lôi như vậy, mang đến tổn thương cực lớn cho nàng, nàng tuyệt đối mãi mãi không quên được hắn.
Hắn cũng vô cùng tự tin, sau khi Thanh Lôi đã quen với hắn, về sau sẽ không cách nào tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác.
Nhưng bây giờ, hắn phát hiện hắn đã sai.
Từ giọng nói và thần thái của Thanh Lôi, nàng đã chứng minh cho Lâm Phương Dực một việc.
Một việc mà hắn khó tin được.
Nàng đã thích một người đàn ông khác.
Trên đầu hắn mọc sừng rồi.
Điều này chính là một sự khiêu chiến và đả kích cực lớn đối với sự tự tin của hắn.
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt Lâm Phương Dực như đao, tản ra sát khí lăng lệ giống như liệp ưng chuẩn bị vỗ cánh tấn công, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, phóng ra khí thế dọa người.
“Ta?”
Lâm Bắc Thần không hề có chút giác ngộ gian phu, thản nhiên nói: “Ta là nam nhân của nàng ấy.”
Nói xong, hắn lại không nhịn được bật cười. Trong trường hợp này, nói lời như vậy... Chậc chậc chậc, con mẹ nó, quá kích thích. Loại cảm giác này. Mua ha ha ha....
Thanh Lôi một bên lập tức cúi đầu thấp xuống.
Kinh hỉ, ngọt ngào, cảm động, lo lắng, ngượng ngùng...
Cảm xúc phức tạp trùng điệp trong nháy mắt xông lên đầu.
Lúc đó nàng ủy thân cho Lâm Bắc Thần, cũng không phải là không có suy nghĩ “ôm đùi” để có được hiệu quả và lợi ích.
Cuộc sống cực khổ đã khiến cho một tiểu thư nhà giàu ngày xưa phải hạ thấp tư thái của mình, cùng với tình yêu và trách nhiệm đối với đứa con gái, đã khiến cho nàng không thể không thử nghiệm con đường mà trước đó nàng sẽ không thể nào tiếp nhận được.
Hôm đó, nàng vốn đã bị dồn vào đường cùng.
Cho nên, sau khi Lâm Bắc Thần thể hiện thiện ý với nàng, nàng giống như một lữ nhân rong ruổi trong bóng đêm một thời gian rất dài rốt cuộc nhìn thấy được tia sáng, trong nháy mắt vô thức muốn bắt lấy.
Thế là, nàng rốt cuộc đưa ra lựa chọn.
Khi nàng bị bức bách đến cực hạn sụp đổ, sắp phải từ bỏ mình, nàng rốt cuộc giống như ngọn núi lửa đột phá sự áp bách của quả đất, lựa chọn một lần bộc phát oanh oanh liệt liệt.
Muốn nói trước khi lên giường, nàng có bao nhiêu tình cảm với Lâm Bắc Thần? Đó chỉ là gạt người.
Cùng lắm cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Nhưng sau khi lên giường với Lâm đại thiếu, tất cả đều không giống.
Có một câu đã từng nói, con đường ngắn nhất đi vào chỗ sâu trong lòng nữ nhân chính là xxx. Đúng là có lý.
Cho nên, sau cái ngày hôm đó, Thanh Lôi khó tránh khỏi có chút hy vọng trong lòng, ngày nào cũng chờ mong Lâm Bắc Thần sẽ đến Ma Nguyên Trai tìm nàng.
Đó chính là sự hy vọng nho nhỏ trong lòng nàng.
Đáng tiếc Lâm Bắc Thần vẫn không thấy xuất hiện.
Thời gian dần trôi, Thanh Lôi cũng bắt đầu từ bỏ.
Dù sao nàng bị vứt bỏ cũng không phải lần đầu tiên.
Nàng đã quen với cuộc sống khó khăn, rất nhanh đã xem chuyện này thành chuyện cũ theo gió phiêu tán, cũng không còn quá nhiều chờ mong.
Dù sao, trước kia nàng cũng đã chịu qua tổn thương. Đây cũng không tính là gì.
Xét theo một loại trình độ nào đó, người thanh niên mặc áo giáp đen kia cũng không thiếu nàng cái gì.
Chỉ là không nghĩ đến, sự việc đúng là quá kịch tính.
Khi tên ác ma Lâm Phương Dực mang người đến muốn mạnh mẽ cướp đoạt sinh mệnh của nàng là Tiểu An An, trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, chàng thanh niên đã từng mang đến tia sáng cho nàng lại xuất hiện một cách khó tin một lần nữa.
Hơn nữa còn nói một câu “ta là nam nhân của nàng ấy” một cách bá đạo như vậy.
Thanh Lôi giống như tiên đoán được, lòng của nàng trong khoảnh khắc đó đã bị chàng thanh niên kia thu lấy.
Lâm Phương Dực tóc vàng đối diện lại bạo nộ.
Cho dù nữ nhân mà hắn vứt bỏ, hắn cũng tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
“Nữ nhân mà ta đã chạm qua, ai đụng vào, người đó sẽ phải chết.”
Lâm Phương Dực một tay đè xuống trường kiếm màu vàng đeo bên hông.
Sát khí ngưng kết thành thực chất quấy không khí thành vòng xoáy khí lưu, khuếch tán trong hư không.
Thực lực của hắn rất mạnh. “Trùng hợp như vậy?”
Lâm Bắc Thần cười nhạt, càng thêm bá đạo: “Cũng giống như ta, nữ nhân của ta, ai chạm qua, kẻ đó sẽ chết, mặc kệ ngươi tới trước hay là tới sau.”
Sát ý trong lòng hắn cũng bắt đầu sôi trào.
Lâm đại thiếu vốn cũng chẳng phải thánh nhân đạo đức gì.
Sau khi biết được thân phận nam nhân tóc vàng, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra sát ý không thể ngăn chặn.
Nhất là đối với loại chồng trước vô tình vô nghĩa.
Đối diện.
Trong lúc đang định rút kiếm, Lâm Phương Dực đột nhiên thay đổi chủ ý.
“Phế vật ham muốn sắc đẹp như ngươi không xứng chết dưới kiếm của ta.”
Hắn buông kiếm xuống.
“Giết hắn.”
Lâm Phương Dực vung tay lên.