Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tự mình đi tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Hắn lấy điện thoại di động, mở ra Baidu Maps, sau đó bắt đầu tìm kiếm nhà Thanh Lôi. Một tuyến đường điều hướng được tạo ra ngay lập tức.
A, bật hack thoải mái như vậy đấy.
Thuận theo tuyến đường, Lâm Bắc Thần rất nhanh đã địa giới trung nhị khu.
“Ta vẫn luôn có một nghi ngờ, trung nhị khu có phải dành cho một đám trung nhị ở hay không? Nếu là như vậy, tiểu sư tỷ Viêm Ảnh chẳng phải sẽ rất thích nơi này?”
Trong lòng Lâm Bắc Thần lập tức xuất hiện một nụ cười. Một lát sau, tại một quảng trường tương đối vắng vẻ. “Cô nhi quả mẫu tiểu thiếu phụ ở đây à?”
Lâm Bắc Thần đột nhiên có chút lo lắng.
Tiến vào quảng trường, bỏ qua mấy con đường, hắn đến trước một con hẻm nhỏ khá tối.
Thời gian vừa đúng buổi chiều.
Ánh mặt trời chiếu ngay đầu ngõ.
Dưới ánh nắng, con ngõ nhỏ màu đen giống như cái miệng đầy máu của một con quái thú, nuốt hết tất cả ánh sáng và hy vọng.
Theo bản đồ hướng dẫn, nhà của tiểu thiếu phụ nằm trong con ngõ nhỏ này.
Lâm Bắc Thần tắm trong ánh nắng, chậm rãi bước vào.
Sau đó, hắn nghe thấy chỗ sâu con ngõ nhỏ truyền đến âm thanh tranh chấp ầm ĩ.
Một giọng nói trong đó chính là của tiểu thiếu phụ.
Tiểu thiếu phụ vốn ôn nhu, dễ ngượng ngùng trong trí nhớ bây giờ mặt lại đỏ bừng, lạnh lùng, tràn ngập giận dữ mắng mỏ một người nào đó.
Quả nhiên đã gặp phải phiền phức.
Thân hình Lâm Bắc Thần khẽ động.
Vù.
Hắn biến thành một đạo tàn ảnh.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, hắn đã xuất hiện chỗ sâu trong con hẻm.
Một tiểu viện tử vẻ ngoài bình thường xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nhưng cẩn thận cảm nhận, lập tức sẽ phát hiện căn nhà nhỏ này thật ra được một trận pháp cực kỳ cao minh bao phủ.
Đương nhiên, đây không phải là điều Lâm Bắc Thần quan tâm. Cái mà hắn quan tâm là người đứng bên ngoài viện lạc.
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi đang phẫn nộ, trong tay còn cầm theo một thanh đoản kiếm bình thường giống như một con sói cái, sự tức giận khiến cho tóc của nàng cũng bay lên phấp phới.
Một đứa bé gái dinh dưỡng không đủ đang núp đằng sau lưng của nàng.
Đứa bé này gương mặt gầy gò, mái tóc khô héo nhưng đôi mắt lại sáng có thần. Cô bé đang núp sau lưng mẹ, chỉ nhô cái đầu nhỏ ra, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của mẹ.
Đứng đối diện trước mẹ con Thanh Lôi tổng cộng có năm người.
Năm đại hán trưởng thành vạm vỡ.
Người cầm đầu thân hình thon dài, cường tráng, mái tóc dài màu vàng óng, gương mặt tuấn dật, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm màu vàng, toàn thân tản ra khí tức cường đại, rõ ràng là một thần chiến sĩ cấp chiến tướng tu vi tinh thâm.
Bốn người đứng sau lưng hắn mặc giáp trụ bằng da, áo lót đen vẽ kim văn, cũng là thần chiến sĩ. Nhìn phong cách giáp trụ, hẳn là chiến sĩ quyến tộc Đại Hoang Thần Điện.
Đám gia hỏa này là ai?
Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên một suy nghĩ.
“Lâm Phương Dực, ngươi mau chết ý niệm đó đi.”
Lúc này, tiểu thiếu phụ giơ kiếm lên tiếng lần nữa.
Giọng nói của nàng vì quá phẫn nộ mà phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất luận thế nào ta cũng không giao An An cho ngươi đâu. Ngươi mau cút khỏi nơi này, ở đây không chào đón ngươi.”
Nam nhân tuấn dật mái tóc dài vàng óng mỉm cười.
Ánh mắt của hắn vui vẻ đánh giá đứa bé An An, thản nhiên đáp: “Lôi nhi, nàng đừng nói nhảm nữa.AnAn là con gái của ta, ta là phụ thân của nó, ta có tư cách chăm sóc nó...”
Nói đến đây, hắn nhận ra điều gì đó, liền quay về phía Lâm Bắc Thần. Không phải đã dọn dẹp hết rồi sao?
Tại sao lại có người xuất hiện?
Nam nhân tóc vàng cau mày, thủ thế với một thần chiến sĩ sau lưng.
“Biến.”
Thần chiến sĩ bước nhanh đến, trực tiếp đánh ra một quyền.
Thân hình Lâm Bắc Thần lóe lên.
Thần chiến sĩ kia chỉ cảm thấy hoa mắt.
Mục tiêu đã biến mất không thấy đâu.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, Lâm Bắc Thần đã xuất hiện bên cạnh Thanh Lôi.
“Ngươi có cần giúp đỡ gì không?”
Hắn cười hỏi.
Thanh Lôi đang tức giận, cơ thể mềm mại khẽ run lên.
Nàng có chút khó tin chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, dò xét thoảng qua, cảm thấy bộ giáp trụ màu trắng này không phải của ngày đó nhưng giọng nói này tuyệt đối không sai.
“Là ngươi, ngươi...”
Thanh Lôi vô cùng ngoài ý muốn, vừa mừng vừa sợ: “Khách nhân, tại sao ngươi lại đến đây?”
Tên gia hỏa này, sau khi ngủ với nàng xong thì biến mất bảy ngày. Nàng vốn cho rằng sẽ không còn gặp lại hắn, lúc này hắn lại đặc biệt đến tìm nàng?
Thanh Lôi không thể tin được.
Lâm Bắc Thần ôn nhu, lời ít ý nhiều nói: “Ta đến Ma Nguyên Trai tìm ngươi, trong cửa hàng nói ngươi có việc xin nghỉ. Ta hơi lo lắng nên đến xem một chút.”
Thanh Lôi nghe xong, trong lòng có chút ngọt ngào lẫn vui mừng.
Nhưng nàng chợt ý thức được, tình huống trước mắt đang không ổn. “Ngươi đi đi, nơi này không có chuyện của ngươi, tự ta có thể xử lý được.” Nàng vội vàng thúc giục.
Kẻ phụ tình đối diện chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã có thể gia nhập Đại Hoang Thần Điện, trở thành chiến sĩ quyến tộc, địa vị không thấp, quyền thế kinh người.
Lúc này, nàng không muốn Lâm Bắc Thần tùy tiện bị cuốn vào, nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Tên kia chính là người đã chết mà ngươi nói sao?”
Da mặt Lâm Bắc Thần rất dày, không chịu rời đi, ngược lại còn chỉ vào nam nhân tóc vàng tuấn dật, không hề có gác ngộ thân là một gian phu, nghênh ngang hỏi.
Đối diện.
Nụ cười tự tin trên mặt nam nhân tóc vàng chậm rãi biến mất. Từ biểu hiện của Thanh Lôi, hắn đã ý thức được một việc.