Lúc này, Giang phu nhân mới thở phào một hơi.
Sau đó, trên mặt của bà hiện lên mây đen: “Thế Tiểu Lâm làm sao bây giờ? Lão gia, chàng mau nghĩ cách cứu nó đi.”
Giang Cửu Hạc nói: “Ta chuẩn bị đi gặp Quắc Chủ Thần, nhờ lão nhân gia ông ấy ra tay.”
Giang phu nhân khẽ giật mình: “Lão gia, chàng... đã quyết định?”
Giang Cửu Hạc gật đầu, thở dài một hơi: “Đúng vậy, tóm lại cũng nên chọn một chủ mà hầu.” Người khác không biết, nhưng thân là gia chủ, Giang Cửu Hạc lại biết rất rõ ràng.
Ngũ đại Chủ Thần Đại Hoang Thần Tộc, hiện tại do Lam Chủ Thần trực luân phiên, những Chủ Thần khác tạm thời ở ẩn. Nhìn bề ngoài thì một mảnh tường hòa nhưng bên trong lại âm thầm tranh đấu, chưa hề ngừng lại.
Các đại Chủ Thần Đại Hoang Thần Tộc, còn có các thần linh cao tầng Thất Đại Chủ Chiến Thần Tộc, không chỉ bố cục ở hạ giới mà cũng đã bắt đầu ra tay ở Thần giới.
Mấy năm qua, các đại thế gia cũng giống như Giang gia, tất cả đều lục tục lựa chọn đội hình.
Mặc dù Giang gia hiển hách, nhưng cũng không thể không mưu toan để mọi việc có thể thuận lợi, không thể không lấy lòng các phương.
Nếu không, chờ đến khi sự cân bằng bị phá vỡ, người bị đào thải đầu tiên chính là Giang gia. Bất cứ lúc nào, cỏ đầu tường cũng là thứ bị người ta phỉ nhổ và chán ghét.
Giang Cửu Hạc cuối cùng đã quyết định đầu nhập vào Quắc Chủ Thần nắm giữ chiến tranh và vũ lực trong ngũ đại Chủ Thần Đại Hoang Thần Tộc.
...
...
Tầng thứ tư Ma Uyên, trạm trung chuyển.
Lâm Bắc Thần mặc áo giáp trắng toàn thân, đeo mặt nạ da thú hình ngọn lửa màu trắng, từ trong Thần Bích Chi Môn bước ra.
Đây là bộ giáp trụ mà hắn mới mua.
Nó cực kỳ giống với giáp trụ màu trắng mà hắn đã mua cùng với tiểu thiếu phụ Thanh Lôi, đều là hàng thông thường. Mặc dù không đáng tiền nhưng mặc rất thoải mái và dễ chịu.
So với màu đen, Lâm Bắc Thần vẫn thích màu trắng hơn. “Phù, chỉ trong chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.”
Từ bên trong không gian lờ mờ bốn phía rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, tâm trạng của Lâm Bắc Thần rốt cuộc thoải mái hơn rất nhiều.
Trong bảy ngày này, hắn thu hoạch rất lớn ở tầng thứ năm Ma Uyên.
Đa số ma thú vực sâu mà hắn săn bắt được, hắn đã bán ở trạm trung chuyển tầng thứ năm. Lúc đó, hắn cũng đã dẫn đến oanh động cực lớn, khiến cho hắn trở thành thượng khách của các cửa hàng tầng thứ năm.
Bảy ngày trôi qua, hắn ước chừng thu được hai trăm triệu điểm tín ngưỡng. Mới chỉ được hai phần chỉ tiêu mà thôi.
Khoảng cách đến một tỷ vẫn còn tám chỉ tiêu nữa.
Vốn hắn muốn tiếp tục săn giết.
Nhưng Kiếm Tuyết Vô Danh gửi tin nhắn đến Wechat, nói báo danh giải thi đấu thần tuyển cho hắn đã hoàn thành, cần hắn đến hiện trường để xác nhận. Cho nên, hắn không thể không tạm thời rời khỏi Ma Uyên.
Trước khi rời khỏi Ma Uyên, Lâm Bắc Thần đặc biệt đến tầng thứ tư Ma Uyên để thăm tiểu thiếu phụ Thanh Lôi.
Một buổi chi hoan, cuối cùng vẫn có chút nhớ nhung.
Bởi vì đã thay một bộ giáp trụ màu trắng hoàn toàn mới, cho nên khi xuất hiện ở trạm trung chuyển tầng thứ tư, hắn cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Không có ai liên hệ hắn với ngoan nhân mặc áo giáp đen đã từng bán một con Thạch Hóa Cự Tích bảy ngày trước.
Tuy nhiên, vẫn có người còn đang bàn luận cố sự hôm đó.
Lòng hư vinh của Lâm Bắc Thần nhận được sự thỏa mãn rất lớn, cứ dương dương đắc ý mà cười.
Mặc dù ca không tại giang hồ nhưng giang hồ vẫn lưu truyền truyền thuyết của ca.
Loại cảm giác này vô cùng thoải mái.
Hắn đến trước cửa chính Ma Nguyên Trai.
“Ta đến tìm Thanh Lôi chủ quản.”
Hắn trực tiếp nhắc đến tiểu thiếu phụ: “Ngươi gọi nàng ấy ra, nói có một vụ làm ăn hơn trăm triệu muốn làm với nàng ấy.”
Đừng nên hiểu lầm. Không phải vài tỷ đâu.
Hiện tại trên người hắn vẫn còn một số thi thể ma thú vực sâu và thú nguyên, giá trị hơn trăm triệu, là cố ý mang đến cho tiểu thiếu phụ.
“Hôm nay, Thanh Lôi chủ quản xin nghỉ, ngày mai mới đi làm.”
Tiếp đãi Lâm Bắc Thần chính là chủ quản thu mua váy tím Tiểu Tư Nhiên.
Nữ nhân này vẫn phong tao tận xương, mặc váy ngắn đại ba lãng tử, eo nhỏ chân dài da trắng như tuyết, cái gì cần lộ thì lộ, cái gì cần che thì che, quần áo thần thái động tác đều phát huy mị hoặc của nữ nhân thành thục vô cùng tinh tế.
“Khách nhân có hàng hóa gì cần bán sao? Mua bán với nô gia cũng giống như vậy thôi mà.” Tiểu Tư Nhiên nhiệt tình nói.
Không đi làm?
Lâm Bắc Thần cau mày.
Không đúng.
Hắn nhớ Thanh Lôi còn có một đứa con gái bị bệnh, giống như thôn kim thú không đáy, cho nên tiểu thiếu phụ nhiều năm như vậy chưa hề dám bỏ một ngày làm.
Bởi vì chỉ cần làm đủ tháng, nàng có thể nhận được một khoảng tiền thưởng. Tại sao lại đột nhiên xin nghỉ phép thế?
“Vì sao nàng ấy lại xin nghỉ phép? Ngươi có biết lý do gì không?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Thái độ Tiểu Tư Nhiên vẫn nhiệt tình như cũ, không ngừng phóng ra mị lực; “Nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, nhưng chẳng qua chỉ là lấy cớ. Dù sao, Thanh Lôi chủ quản bây giờ không giống ngày xưa, nhận được sự chiếu cố của một khách hàng lớn thần bí.”
Trong nhà xảy ra chuyện?
Lâm Bắc Thần không thèm để ý đến mấy câu nói đằng sau của nữ nhân này.
“Ngươi có biết nhà của Thanh Lôi nằm ở đâu không?”
Lâm Bắc Thần một lần nữa truy vấn.
Lúc này, kiên nhẫn của Tiểu Tư Nhiên rốt cuộc đã mất hết.
Trước đó nàng chủ động tiếp đãi Lâm Bắc Thần là vì hắn chủ động điểm danh muốn gặp Thanh Lôi, mà khoảng thời gian gần đây chuyện mà nàng ta làm nhiều nhất chính là đào khách hàng của Thanh Lôi thành khách hàng của mình.
Cho nên, mắt thấy Lâm Bắc Thần mặc một bộ giáp trụ màu trắng chẳng có gì lạ, nàng cũng chẳng thèm để ý đến.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần cứ liên tục hỏi Thanh Lôi, thái độ kiên quyết không hề có dấu hiệu thay đổi, không hứng thú với mị hoặc của mình, Tiểu Tư Nhiên không muốn tiếp tục tiếp đãi nữa.
“Cái này, nô gia cũng không biết. Khách nhân, nô gia xin lỗi không thể tiếp được nữa.” Tiểu Tư Nhiên lịch sự rời đi.
Là một nhân viên thu mua thâm niên, cho dù đã mất đi hứng thú đối với mục tiêu, nàng ta cũng tuyệt đối không trở mặt.