Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1758: Tường Vi Chi Hoa




Thiên tài thần thuật?

Trong lòng Lam Chủ Thần hơi động.

Thời gian gần đây, tần suất thiên tài xuất hiện trong Thần giới cao hơn rất nhiều so với trước kia.

Sự việc có tính khác thường.

Hiện tượng này không quá bình thường.

Dựa theo quy luật lịch sử, khi hoàng kim đại thế hay quần ma loạn thế xuất hiện mới có dấu hiệu thiên tài yêu nghiệt nổi lên tầng tầng lớp lớp.

Nhưng bất kể như thế nào, bên trong tín đồ Đại Hoang Thần Điện xuất hiện một thiên tài thần thuật siêu Giáp đẳng vẫn là một chuyện tốt.

“Mau trình tư liệu của nàng ấy lên cho ta.”

Lam Chủ Thần nói.

“Tuân mệnh.”

Một thân vệ mặc hắc giáp nhanh chóng đi bước nhỏ tiến vào, cúi đầu, hai tay nâng lên một tờ giấy ngọc.

Lam Chủ Thần vẫy tay một cái.

Giấy ngọc bay vào tay của nàng.

“Chất nữ của Phó thống lĩnh Hàn Quần quyến tộc thần điện đại khu Tây Bắc?” Cũng được xem là rễ chính miêu hồng.

Nhìn xuống chút nữa.

Con ngươi Lam Chủ Thần hơi ngưng tụ lại.

“Thính Tuyết tửu quán? Đây không phải....”

Nàng lập tức nghĩ đến tiểu câm điếc Kiếm Tiêu Dao.

Tại sao chuyện gì cũng có liên quan hoặc nhiều hoặc ít đến người này nhỉ?

Bên trong giấy ngọc miêu tả kỹ càng thân thế lai lịch thiên tài thần thuật Hàn Lạc Tuyết. Ba đời phụ mẫu đều là người bình thường, người duy nhất ngoại lệ chính là Hàn Quần.

Tư liệu hoàn toàn không có gì đáng hoài nghi.

Điều duy nhất không thể xác định chính là, người một nhà này tiếp xúc với Kiếm Tiêu Dao hơn nửa tháng, tình cảm rất tốt.

Kiếm Tiêu Dao sở dĩ tức giận tiêu diệt Hắc Sắc Kinh Cức cũng bởi vì người của Hàn gia.

Kiếm Tiêu Dao chính thức tiến vào tầm mắt đại chúng chẳng qua chỉ mới hai mươi ngày, nhưng đã dính rất nhiều nhân quả.

Loại người này, nếu không phải là người có đại khí vận thì chính là người có âm mưu. Suy nghĩ một lát, Lam Chủ Thần phê lên giấy ngọc.

“Chuẩn cho Hàn Lạc Tuyết tham gia giải thi đấu thần tuyển.”

Vèo.

Giấy ngọc phá không bay ra.

...

...

“A.. a... đau chết mất.”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ đại trạch phù không của Giang gia.

Thượng nhất khu đại khu Tây Bắc Đại Hoang Thần Thành, Giang gia là thế gia quyến tộc số một, nhận được vinh quang và ban ân của Đại Hoang Thần, nắm giữ thần thuật Tường Vi hệ liệt và thần chiến kỹ, lịch đại xuất hiện rất nhiều Thần Thuật Sư và thần chiến sĩ cường đại.

Đại trạch phù không Giang gia được xây dựng trên ngọn Phù Không Sơn xanh biếc, chiếu sáng tốt nhất, thậm chí ở khu vực thượng giới nơi có nhiều đại thần và quý tộc cũng là một nơi xa hoa rất nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Giang trạch ngày thường, tiên khí ngang nhiên, lúc nào cũng yên tĩnh.

Nhưng sáu ngày trước đó, bên trong tòa đại trạch xa hoa này bắt đầu quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như tiếng kêu báo thù của lệ quỷ.

“Đau chết mất. Cha mẹ ơi, mau cứu con.” “Tỷ tỷ, giết hắn, tỷ đi giết hắn cho muội.”

“A a a, ta muốn thiên đao vạn quả hắn.”

Nhị tiểu thư Giang gia Giang Nhược Lâm chạy như điên trong một tòa viện trên sơn phong, tóc tai bù xù giống như một con mãnh thú nổi điên, vừa gầm thét vừa kêu thảm.

Vai trái của nàng có một vết kiếm bằng ngón tay, có thể nhìn thấy rõ ràng. Cho dù nhiều lần sử dụng thần thuật và thần dược trị liệu vẫn không có hiệu quả rõ ràng.

Vết thương có sức mạnh cực nóng màu đỏ không ngừng phát tác.

Sự đau đớn như vạn trùng gặm nuốt khiến cho thiếu nữ sống an nhàn, sung sướng từ nhỏ, chưa bao giờ trải qua thống khổ không ngừng phát ra tiếng kêu thê thảm, phát cuồng lên.

Chưa đến sáu ngày ngắn ngủi, Giang Nhược Lâm đã vì cơn đau nhức kịch liệt mà phát cuồng đánh chết mười tỳ nữ, đả thương hơn hai mươi thần chiến sĩ hộ vệ, đập hỏng mất ba viện lạc...

Nàng hoàn toàn không khống chế được mình.

Lúc này, bên trong ngôi viện chỉ có một mình nàng.

Giả sơn, cây cối, cống rãnh đều bị nện nát, loạn thất bát tao...

Nhưng tường viện chung quanh có đại gia chủ Giang Cửu Hạc đích thân bố trí thần thuật trận pháp, bao phủ toàn bộ viện tử bên trong, thành ra Giang Nhược Lâm đang phát cuồng nện không được, cũng không xông ra được.

“Lão gia, người mau nghĩ cách đi.”

Giang phu nhân gạt lệ, nôn nóng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, Lâm nhi sợ xảy ra chuyện mất.”

“Hừ, nó chính là gieo gió gặt bão.”

Giang Cửu Hạc quyền cao chức trọng là một nam nhân trung niên thân hình cao ráo, thon gầy, bạch diện thư sinh, rất có uy nghiêm: “Ta đã hỏi qua Thần Thuật Sư tùy hành của nó, lần này là do con gái bảo bối của nàng hành sự bá đạo ở Ma Uyên, trêu chọc ngoan nhân, cho nên mới bị thương. Cũng may vận khí của nó tốt, nếu không nhờ Tiểu Bạch tặng cho nó ngọc bội Thánh Sắc Vi Quang Thuẫn, chỉ sợ bây giờ nó đã là người chết rồi.”

“Chàng có còn giống kẻ làm cha không vậy?”

Giang phu nhân dung mạo tú mỹ, da thịt trắng như tuyết. Tuy nhiên, lông mày quá nhỏ lại phá hủy hết khí chất trên mặt, có vẻ hơi lăng lệ, cay nghiệt. Bà cả giận nói: “Con gái bảo bối bị người ta khi dễ thành như vậy, chàng còn có tâm tư ở đây chỉ trích con gái. Chàng mau tranh thủ nghĩ cách trị thương cho con, sau đó phái người đi báo thù cho Tiểu Lâm.”

“Vết thương nhất định là phải trị rồi. Thù thì khẳng định phải báo.”

Gương mặt Giang Cửu Hạc hiện lên nét tàn nhẫn: “Không có ai sau khi trêu chọc Giang gia chúng ta xong lại còn có thể sống ở trên đời, trừ phi hắn là thần. Ta đã phái người đi thông báo cho Tiểu Bạch, để nó thăm dò người mặc giáp trụ màu đen đeo mặt nạ đen, lại giỏi về điều khiển dị hỏa trong Ma Uyên.”

Tiểu Bạch chính là con gái lớn của bọn họ.

Tên đầy đủ là Giang Nhược Bạch.

Đệ nhất thần chiến sĩ đại khu Tây Bắc.

Một trong mười chiến sĩ xếp hàng đầu Đại Hoang Thần Điện. Đồng thời còn phụ tu thần thuật.

Có danh xưng Sắc Vi Chi Hoa.

Thần thuật Tường Vi hệ liệt và thần chiến kỹ của Giang gia tổng cộng có mười hai cửa. Giang Nhược Bạch đã nắm giữ được mười loại.

Trước khi Giang Nhược Bạch quật khởi, ban đầu thế gia quyến tộc Giang gia có xu thế suy thoái. Sau khi Giang Nhược Bạch quật khởi, Giang gia rất nhanh nâng cao một bước.

Đây chính là lực ảnh hưởng của Tường Vi Chi Hoa Giang Nhược Bạch.