Lam Chủ Thần cũng không để ý đến.
Quả nhiên, thiếu nữ áo bào đen đã nói tiếp: “Nàng ta đã trở thành một Thần Ngôn Sư, lại còn là Thần Ngôn Sư Chú Thuật Hệ, đặc điểm lớn nhất chính là “tốt mất linh xấu linh”.”
Bên trong ánh mắt Lam Chủ Thần đột nhiên hiện lên ánh sáng nhạt không dễ dàng phát hiện được.
Trăm phần trăm là nguyền rủa?
Mặc dù cường độ chưa hẳn có bao nhiêu lợi hại nhưng cũng rất có ý tứ.
“Người tên Mẫn Chúng Thứ Khách là một tiểu miêu nương không hiểu thần thuật, cũng chẳng biết võ đạo. Không có ai nhìn thấy nàng ta ra tay giết người như thế nào, nhưng có thể xác định, phàm là người mà nàng ta muốn giết, đều sẽ lặng yên không một tiếng động chết đi. Cho đến bây giờ, ngay cả ta cũng không điều tra ra nàng ta giết người như thế nào, thậm chí chiến sĩ quyến tộc cũng khó mà trốn khỏi thủ đoạn của nàng. Người mạnh nhất chết trong tay của nàng ta tên là Nông Tâm Thiên, thần chiến sĩ xếp hạng thứ sáu trong Hương Thủ thần hệ, đột nhiên tử vong trong yến hội, không hề có chút dấu hiệu nào.”
Khi thiếu nữ áo bào đen nhắc đến tiểu miêu nương đó, trong giọng nói khó mà che giấu được sự hiếu kỳ.
“Người này cũng đột nhiên thu được thần thông ám sát sao?”
Lam Chủ Thần hỏi.
Thiếu nữ áo bào đen gật đầu: “Không sai, bắt đầu từ nửa năm trước rồi.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Người tên Thương Cảnh Không Trận Sư thành danh từ nửa năm trước. Hắn vốn là học đồ của một Khí Trận Sư không có tiếng tăm của Kỳ Pháp thần hệ. Nghe nói bình thường thời gian rảnh cũng nhiều nhưng xưa nay không chịu tập trung nghiên cứu thần văn trận pháp, kết quả bị đạo sư của hắn trục xuất khỏi sư môn. Về sau, hắn thề nhất định phải hót một tiếng kinh người để đạo sư của hắn phải hối hận. Hắn ẩn mình ba năm, rốt cuộc nửa năm trước hắn đã sáng tạo một bộ thần văn trận pháp lấy tên là Vạn Hóa Thần Trận, đánh bại tất cả Trận Sư thành danh trong Kỳ Pháp thần hệ, cũng đánh bại luôn đạo sư của hắn, nghênh ngang rời đi. Đến bây giờ, vẫn còn chưa có người có thể phá giải được thuật thần trận của hắn.”
Lại là một nhân vật thiếu niên cấp thiên tài.
“Người tên Hoắc Tà là một người chèo thuyền của Địa Hạ Hà Thần thành, thừa kế nghiệp cha, là hạng người yên lặng vô danh. Nửa năm trước, tội phạm cùng hung cực ác Đoạn Thiên Đức bị thần điện truy nã chạy đến Địa Hạ Hà. Để qua sông, hắn đã cưỡng ép thuyền trên sông đi ngang qua U Minh đạo để tránh Khai Hoang Thần Vệ truy sát. Vì muốn lập uy, Đoạn Thiên Đức đã dùng đao chém tổn thương người chèo thuyền nhưng lại bị Hoắc Tà dùng gậy trúc đâm chết. Về sau, đồng bọn của Đoạn Thiên Đức đi báo thù, kết quả mười tám tên tội phạm bị chiến sĩ quyến tộc truy nã trong thời gian một chén trà bị người thiếu niên chèo thuyền kia đâm chết từ trên sông xuống dưới đất, tên tuổi từ đó nổi như cồn.”
Thiếu nữ áo bào đen nói.
Một thiếu niên chèo thuyền vô danh nhưng trên thực tế lại là võ giả thần đạo thực lực mạnh mẽ?
Những gì trải qua quả thật rất truyền kỳ.
Nhưng Lam Chủ Thần là nhân vật như thế nào chứ?
Tọa trận Đại Hoang Thần Điện nhiều năm như thế, có dạng kỳ nhân dị sự nào mà nàng chưa gặp qua?
Chỉ là năm người này đều chỉ thành danh nửa năm trước, đích thật cũng nên gặp một lần. Xét về thời gian, quả thật có chút cổ quái.
“Ngoài năm người này ra, còn có một người ta cảm thấy khá thú vị, nhưng so sánh với năm người trên thì lại kém một chút. Cho nên, ta không liệt kê hắn vào danh sách năm người. Tuy nhiên, hắn cũng rất đáng được chú ý.”
Thiếu nữ áo bào đen bổ sung câu cuối cùng: “Tên của người này gọi là Kiếm Tiêu Dao, không biết lai lịch, xuất hiện lần đầu tiên tại Thính Tuyết tửu quán hạ tam khu đại khu Tây Bắc, là một người bị câm bẩm sinh nhưng rất anh tuấn, tự xưng là đệ nhất mỹ nam tử Thần giới. Chiến tích nổi danh nhất của hắn là dùng sức của một người tiêu diệt một bang hội hạ tam khu đại khu Tây Bắc, thực lực ước chừng cấp Chiến tướng, miễn cưỡng nhập lưu...”
“Kiếm Tiêu Dao?”
Lam Chủ Thần nói: “Người này dùng tên giả.”
Thiếu nữ áo bào đen nói: “Ta cũng cho rằng như vậy. Nhưng sáu ngày trước, người này tiến vào tầng thứ tư Ma Uyên để lịch luyện, đến hôm nay vẫn chưa thấy ra, có lẽ đã chết bên trong rồi cũng không chừng. Sở dĩ ta nhắc đến tên hắn bởi vì hắn có gương mặt rất đẹp. Ta đã xem qua người biết chuyện họa chân dung của hắn, quả thật rất đẹp, không giống phàm nhân, hihi!”
Lam Chủ Thần không để ý đến câu nói sau cùng của nàng: “Trong số năm người kia, ngươi cho rằng ai mới là tân thần?”
Thiếu nữ áo bào đen lập tức xìu xuống: “Không biết, ta hoàn toàn không phân biệt được. Chi bằng giết hết năm người, xong hết mọi chuyện.”
“Hồ nháo.”
Lam Chủ Thần nói: “Mấy năm qua ta quá chiều theo ngươi, nên đã làm hư ngươi rồi. Ngươi dám ăn nói lung tung trước mặt ta.”
“Miện hạ đừng nóng giận mà.”
Thiếu nữ áo bào đen đối với một trong ngũ đại Chủ thần Đại Hoang Thần Tộc cũng không hề sợ hãi, chỉ thè lưỡi nói: “Ta chỉ đùa một chút thôi mà. Năm người này có chung một đặc điểm, đều bắt đầu quật khởi vào khoảng nửa năm trước, một tiếng hót làm kinh người, đến tận bây giờ vẫn còn là người bình thường, chưa trở thành quyến tộc. Ngoại trừ tiểu thuyền phu Hoắc Tà mang huyết thống tội dân, không tiện xử lý, những người khác đều phù hợp tiêu chuẩn tiếp nhận của Đại Hoang Thần Điện chúng ta. Cho nên, ta muốn nạp bọn họ thành quyến tộc. Về phần Hoắc Tà, còn phải mời Miện hạ làm chủ.”
Mặc dù thân phận thiếu nữ áo bào đen không thấp, nhưng dính đến tội dân, không phải nàng có thể tự tiện làm chủ, còn cần xin phép.
Lam Chủ Thần nhắm mắt lại, hơi cảm ứng một phen: “Được, ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
Tròng mắt thiếu nữ áo bào đen chuyển động, gương mặt tràn ngập giảo hoạt: “Ta chuẩn bị phát ra Đại Hoang thần thiếp, mời bọn họ đến tham gia giải thi đấu thần tuyển lần này.”
Gương mặt Lam Chủ Thần hiện lên sự hài lòng: “Ngươi rốt cuộc cũng học được cách sử dụng đầu óc mà không còn làm loạn.”
“Ta xem như Miện hạ đang khen ta vậy.”
Thiếu nữ áo bào đen cười hì hì: “Vậy ta đi phát Đại Hoang thần thiếp đây. Lần này, giải thi đấu thần tuyển nhất định sẽ rất náo nhiệt. Cho đến bây giờ đã có hơn hai vạn người báo danh rồi. Thần giới chúng ta quả nhiên càng phát nhân khẩu càng thịnh vượng.”