Thanh Lôi nghe xong, lúc này mới yên tâm được một chút.
Mỗi tháng, chi phí cho căn bệnh của Tiểu An An có thể nói là trên trời, nhưng nàng không tiếc bỏ ra trọng kim thuê lại trạch viện này, nguyên nhân lớn nhất chính là trạch viện này có thần văn trận pháp không tầm thường.
Mức độ an toàn ở trung nhị khu khá hơn hạ tam khu rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Những chuyện mang tính chất ác liệt vẫn phát sinh.
Chỉ cần mở ra thần văn trận pháp của trạch viện, bên ngoài sẽ không cảm nhận được động tĩnh bên trong, cũng không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Hơn nữa, nếu Tiểu An An không chủ động mở hệ thống truyền thanh của trận pháp, người khác cũng không biết bên trong có người hay không.
Vì an toàn của con gái, trận pháp này cũng chỉ có một mình Thanh Lôi mới có thể mở ra. Cho dù Tiểu An An cũng không có khả năng mở ra từ bên trong, cùng lắm cũng chỉ lên tiếng nói chuyện, giao lưu với người bên ngoài mà thôi.
“An An, con phải nhớ kỹ, về sau nếu có người cầm kiếm màu vàng đó đến, con nhất định phải nấp cho thật kỹ, không cần nói, đừng để cho hắn biết con ở trong sân, biết không?”
Thanh Lôi nghiêm túc dặn dò.
Tiểu An An gật đầu, do dự một chút liền hỏi: “Mẹ, thúc thúc kia là người xấu sao?” Thanh Lôi hơi khựng lại, sau đó nhẹ gật đầu.
“Chờ con lớn, con nhất định sẽ chạy đến đánh tên xấu xa kia.”
Tiểu An An nắm chặt nắm đấm.
Thanh Lôi đưa tay xoa đầu con gái.
Chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành, mẹ có khổ cực như thế nào cũng không sao. Thanh Lôi mỉm cười, đột nhiên gương mặt cứng đờ.
Bởi vì nàng nhìn thấy đóa hoa màu hồng trên mi tâm con gái đang chậm rãi hiện lên cánh hoa thứ bảy.
Khu vực trung tâm Đại Hoang Thành.
Chủ thần tháp cao vút trong mây.
“Sáu ngày rồi mà vẫn không tìm được?”
Lam Chủ Thần gương mặt tuyệt mỹ nhìn Tứ Hoang Vệ đang quỳ một chân trước mặt, trên gương mặt tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế giới lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Thuộc hạ đáng chết.”
“Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh thần trách phạt.” Tứ Hoang Vệ xấu hổ nói.
Lam Chủ Thần khoát tay nói: “Các ngươi nhất định đã dụng tâm đi tìm, ta không nghi ngờ năng lực và thái độ của các ngươi nhưng không tìm được, điều này nói rõ, “khách nhân” đột nhập Vạn Thần Điện có thủ đoạn đặc biệt có thể che giấu khí tức và mùi máu tươi. Cho dù các ngươi đến trước mặt cũng không thể phát hiện được.”
Vẻ áy náy trên gương mặt Tứ Hoang Vệ càng thêm rõ ràng.
“Tạ thần anh minh.”
Bốn người dập đầu nói.
Lam Chủ Thần nói tiếp: “Các ngươi thay đổi phương pháp điều tra đi, đi thăm dò một chút, xem có thủ đoạn hay thần thuật hay có người nào có thể che đậy khí tức huyết mạch, sau đó lại đi thăm dò tiếp tục những người kia.”
“Tuân mệnh.”
Tứ Hoang Vệ cung kính hành lễ, sau đó biến thành bốn luồng lưu quang bay ra khỏi đại điện.
“Ra đi.”
Lam Chủ Thần lại nói: “Chuyện xử lý như thế nào rồi?”
“Ha ha ha...”
Một tiếng cười duyên dáng vang lên, một thiếu nữ áo bào đen chậm rãi hiện ra trong hư không: “Miện hạ, chỗ của ta sợ rằng cũng sẽ khiến ngươi thất vọng.”
Lam Chủ Thần mỉm cười; “Thế nào, tiểu Hắc Bào cũng gặp phải đối thủ rồi sao?”
Đôi chân trần như tuyết trắng của thiếu nữ áo bào đen rơi xuống mặt đất lạnh như băng: “Ba ngày trước, khi ta đang điều tra người có khả năng là tân thần, ta phát hiện huyền cơ nhìn không thấu, cũng không tra ra được manh mối. Ba ngày sau, ta thay đổi mạch suy nghĩ, chuyển sang điều tra đối tượng là những cường giả mới xuất hiện trong thời gian gần đây. Bởi vì ta có một dự cảm, tân thần chính là một trong số những người này.”
Lam Chủ Thần gật đầu: “Vậy ngươi tra ra được cái gì?”
Thiếu nữ áo bào đen nhẹ nhàng bước qua, đứng sau lưng Lam Chủ Thần, nhẹ xoa bóp bả vai cho nàng: “Tổng cộng có năm người đạt tiêu chuẩn. Một người là Từ Hằng Đao Khách, một người là Lý Nhất Điềm Nữ Thần Ngôn Sư, một người là Mẫn Chúng Thứ Khách, một người là Thương Cảnh Không Trận Sư, người cuối cùng là Hoắc Tà, là một thiếu niên chèo thuyền của Địa Hạ Hà.”
“Năm người này rất đặc biệt sao?”
Lam Chủ Thần hỏi.
Thiếu nữ áo bào đen mỉm cười trả lời: “Từ Hằng mới hoành không xuất thế ba tháng trước. Hắn có một ngoại hiệu là Nhất Đao Tống Chung. Nghe nói, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có một ai có thể tiếp được một đao của hắn. Đó là một chiến sĩ đi theo con đường võ đạo thể chất thuần túy. Trong vòng ba tháng, hắn đã khiêu chiến tổng cộng sáu mươi bảy cao thủ, trong đó bao gồm ba mươi bảy chiến sĩ quyến tộc, nổi danh nhất chính là Hoang Mộc Đao Trịnh Luân của Đại Hoang Thần Tộc. Tất cả đều là một đao thất bại, chưa từng xuất ra đao thứ hai. Có người nói, đao ý đao thuật của Từ Hằng rất giống với Thiên Đao Từ Hiệp Khách đã quấy Đại Hoang Thần Điện đến long trời lở đất lúc trước.”
Lam Chủ Thần khẽ gật đầu.
Như vậy, đích thật có chút thú vị.
Thiếu nữ áo bào đen nói tiếp: “Thiếu nữ tên Lý Nhất Điềm, năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, tướng mạo vui vẻ đáng yêu, không có tín ngưỡng. Khi được mười lăm tuổi rưỡi, nàng ta vẫn còn đang lo lắng không biết làm sao để thức tỉnh thần lực, muốn trở thành Thần Thuật Sư quyến tộc Đại Hoang Thần Điện chúng ta. Tuy nhiên, nàng ta đã tham gia liên tục mười một lần khảo hạch thiên phú nhưng đều không quá quan. Quả thật vô cùng thê thảm. Nếu như ta chủ trì kiểm tra thiên phú thức tỉnh thần lực, chỉ sợ ta sẽ vĩnh viễn cấm chỉ nàng ta đến tham gia khảo hạch lần nữa. Cũng may nàng ta có phụ thân là Thần chiến sĩ quyến tộc Đại Hoang Thần Điện, cho nên mới có thể chèo chống nổi phí tổn khảo hạch liên tục. Cho đến năm tháng trước, phụ thân của nàng ta Lý Nhất Bác bị trọng thương dẫn đến hôn mê trong một lần phân điện sáu mươi bảy Đại Hoang Thần Điện bị khủng bố tập kích. Lý Nhất Điềm bị kích thích đã đột nhiên thức tỉnh một loại thiên phú rất đáng sợ...”
Nói đến đây, thiếu nữ áo bào đen cũng không khỏi lấy làm kỳ lạ: “Miện hạ nhất định đoán không được thiên phú của nàng ta là gì đâu.”