Nhân khẩu thịnh vượng sao?
Lam Chủ Thần không nói gì thêm.
Nếu Thần giới nhận định thịnh vương, thế thì đại lục Đông Đạo Chân Châu chẳng phải nhân khẩu vô cùng lớn sao?
Lúc này, một âm thanh từ bên ngoài đại điện truyền vào.
“Miện hạ, Kiếm Chi Chủ Quân cầu kiến.”
Âm thanh của Hoang Thần Vệ bên ngoài Lam thần điện vang lên.
Sao?
Gương mặt tuyệt mỹ của Lam Chủ Thần lộ ra vẻ ngoài ý muốn hiếm thấy. Người này lại muốn đến gặp ta?
Sau khi ngoài ý muốn, gương mặt Lam Chủ Thần lại hiện lên sự ngưng trọng.
Thiếu nữ áo bào đen nhận ra sự thay đổi của Lam Chủ Thần, trong lòng hơi động, tò mò hỏi: “Kiếm Chi Chủ Quân chính là tửu quỷ vùng ngoại thành kia sao? Ta đã nghe qua sự tích và tên của nàng ấy, nghe nói nàng ấy trúng tuyển vào danh sách Thần Giới Thập Đại Cùng Thần, Thần Giới Thập Đại Tửu Quỷ, Thần Giới Thập Đại Lực Lượng Tối Nhược Thần Linh, Thập Niên Thần Giới Tối Lạc Phách Bảng Tiền Thập, Niên Độ Thần Giới Phụ Trái Ngạch Tối Cao Thần Linh, Thần Giới Quyến Tộc Tối Thiếu Thần Linh, Thần Giới Tín Đồ Tối Thiếu Thần Linh, chẳng có sản nghiệp gì ở Đại Hoang Thần Thành, chỉ có thể ăn uống miễn phí ở ngoại thành. Kẻ như vậy, hoàn toàn không xứng Miện hạ ngài tiếp kiến.”
Lam Chủ Thần lắc đầu: “Đã trở thành Kiếm Chi Chủ Quân, người đó đã là một trong bát đại chủ chiến Thần tộc của Thần giới.”
“Không phải thất đại sao?”
Thiếu nữ áo bào đen tò mò hỏi.
Lam Chủ Thần nói: “Bởi vì thần điện Kiếm Chi Chủ Quân suy sụp.” Ánh mắt thiếu nữ áo bào đen sáng lên: “Có cố sự.”
Nàng đang định há miệng hỏi thăm, lại nghe Lam Chủ Thần nói: “Những chuyện này, ngươi không cần thiết nghe ngóng. Biết quá nhiều đối với ngươi cũng không tốt.”
Ánh sáng trong mắt thiếu nữ áo bào đen lập tức tiêu tán.
“Thế Miện hạ có muốn gặp cái người sa cơ thất thế đó không?”
Nàng tò mò hỏi.
“Đương nhiên là gặp rồi.”
Lam Chủ Thần nói: “Vừa nãy ngươi nói ra nhiều danh sách như thế, nhưng có một cái quan trọng nhất mà ngươi không nhắc đến.”
“Cái gì?”
Thiếu nữ áo bào đen ngẩn người, không nghĩ ra được.
Lam Chủ Thần nói: “Kiếm Chi Chủ Quân còn trúng tuyển vào bảng danh sách Thần Giới Thập Đại Tối Mỹ Nữ Thần”, đồng thời còn xếp hạng trước cả ta.”
“Cái gì?”
Thiếu nữ áo bào đen giống như gặp quỷ: “Miện hạ ngài xếp thứ hai trong bảng danh sách đó, mà người xếp thứ nhất không phải nói... là một cấm kỵ sao?”
“Nàng ấy chính là cấm kỵ đó.”
Lam Chủ Thần thản nhiên thừa nhận.
Thiếu nữ áo bào đen há to miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Vẻ đẹp của Lam Chủ Thần là sự thật chân lý của toàn bộ Thần giới này, không thể nghi ngờ.
Trong Thần giới có rất nhiều nữ thần linh xinh đẹp, nhưng thiếu nữ áo bào đen chưa từng nhìn thấy có người nào dám tự xưng mình đẹp hơn Lam Chủ Thần.
Ngoại trừ cấm kỵ không biết tên kia.
Chợt, nàng lại cười.
Vẻ mặt nhiều hơn là sự hiếu kỳ và hướng tới.
Người quen thuộc với thiếu nữ áo bào đen biết rất rõ, chỉ khi gặp được con mồi và đồ chơi mình ưa thích, nàng mới có biểu hiện như thế.
Chính vì lòng hiếu kỳ đã khiến cho thiếu nữ áo bào đen nhiều lần làm những chuyện mà người ngoài coi là lệch lạc.
Nhưng điều khiến cho rất nhiều cao tầng nội bộ Đại Hoang Thần Điện không thể lý giải được, Lam Chủ Thần quyền cao chức trọng thủy chung vẫn yêu thương thiếu nữ áo bào đen lúc nào cũng đi chân đất này, cưng chiều một cách lạ thường, nhiều lần dung túng.
“Hơn nữa, bình chọn này sau khi thần điện Kiếm Chi Chủ Quân trở nên nghèo túng mới có kết quả.”
Lam Chủ Thần còn bổ sung một câu.
Con ngươi thiếu nữ áo bào đen bỗng nhiên phóng to.
Điều này có nghĩa rằng, cho dù đã trở nên nghèo túng, mỹ mạo của Kiếm Chi Chủ Quân vẫn đứng nhất không thể tranh cãi ở Thần giới.
Chuyện này, tại sao trước kia nàng lại không biết?
Thiếu nữ áo bào đen càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, càng cảm thấy hiếu kỳ.
Nàng ở Thần giới rất lâu, nhưng lại không phát hiện đối tượng thú vị như vậy, đáng giá khai quật và nghiên cứu.
“Ngươi trốn trước đi.”
Lam Thần Chủ khoát tay, ra hiệu thiếu nữ áo bào đen không xoa bóp vai cho mình nữa, sau đó truyền âm: “Đi mời Kiếm Chi Chủ Quân Miện hạ vào đi.”
Một lát sau.
Kiếm Tuyết Vô Danh mặc trường bào màu trắng kiểu dáng bình thường nhảy nhót tiến vào.
Mái tóc buộc thành hai cái đuôi ngựa vung vẩy đằng sau, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ bất lương.
“A, Tiểu Lam Lam, nơi này của ngươi trang trí có vẻ ngon nhỉ.”
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn thấy Lam Chủ Thần, cười hì hì lên tiếng chào: “Đã lâu rồi không gặp, ngươi có nhớ ta hay không?”
Gương mặt tuyệt mỹ của Lam Chủ Thần co rúm lại. “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Nàng hít sâu một hơi, thản nhiên hỏi.
“À, thật ra có chút chuyện nhỏ.”
Hai tay Kiếm Tuyết Vô Danh thọc vào trong túi, mỉm cười nói: “Ta muốn thu một quyến tộc, để hắn tham gia giải thi đấu thần tuyển. Cho nên, dựa theo chương trình, ta phải đến nhờ Tiểu Lam Lam ngươi chuẩn bị một chút.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Lam Chủ Thần biến đổi, giống như nghe được một câu chuyện khó có thể tin: “Ngươi muốn khởi động lại quyến tộc? Ngươi còn nói việc này là việc nhỏ?”