Đại khu Tây Bắc, trung nhị khu.
Ngồi trên ghế đá trong sân, bé gái ba tuổi An An mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, ôm gương mặt gầy gò tái nhợt nhìn ánh nắng bên ngoài tường viện.
Chỉ có mỗi ngày vào lúc này, cô bé mới có thể nhìn thấy được ánh nắng. Phần lớn thời gian khác trong ngày, mặc dù khu vực này không tối lắm nhưng cũng khó có được ánh mặt trời chiếu xuống.
“Đẹp quá!”
Cô bé nhìn ánh nắng, xúc động nói một câu.
Cô bé lẳng lặng ngồi ngắm nhìn ánh mặt trời vàng chói, giống như mật ong thơm ngọt xê dịch từng chút một, bất tri bất giác đã gần biến mất ở đầu ngõ phía xa.
Bên trong đôi mắt to tràn ngập sự hâm mộ và ước mơ.
Mặc dù chỉ có ba tuổi nhưng cô bé đã thành thói quen mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà sinh hoạt chờ mẹ đi làm về. Tiểu An An thậm chí cũng ít khi ra khỏi viện.
Bởi vì mẹ đã từng nói qua, bên ngoài không an toàn.
Chỉ có mỗi ngày ngồi trong sân nhìn mặt trời, cô bé mới từ căn phòng nhỏ bước ra, chống cằm nhìn về đầu ngõ.
Ánh nắng nơi đó là sắc thái thứ hai trong cuộc sống của cô bé, chiếu sáng ngày tháng của mình.
Sắc thái thứ nhất chính là người mẹ mà cô bé yêu thương nhất.
Mỗi ngày, khi tia nắng mặt trời hoàn toàn biến mất nơi đầu ngõ, qua thời gian một nén nhang, mẹ của cô bé sẽ tan làm về nhà.
Trong trí nhớ của Tiểu An An, chỉ có một lần ngoại lệ.
Chính là năm ngày trước.
Hôm đó, mẹ trở về muộn hơn so với lúc trước một canh giờ.
Tiểu An An gấp đến khóc lên.
Nhưng cô bé vẫn cứ chờ trong viện.
Bởi vì mẹ đã từng nói, nếu có một ngày mẹ về trễ, Tiểu An An cứ ngồi trong viện mà chờ, tuyệt đối không nên rời khỏi viện mà tìm mẹ.
Cũng may, cuối cùng mẹ cũng đã an toàn trở về.
Chỉ là đêm hôm đó, mẹ không giống như ngày bình thường. Tiểu An An cảm thấy, kể từ hôm đó, mẹ trở nên thật xinh đẹp. Đêm đó, có khi mẹ vui vẻ cười trộm, có khi thì thở dài.
Tiểu An An không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô bé mơ hồ cảm thấy tâm trạng của mẹ không tệ.
Kết nối mấy ngày nay, tâm trạng của mẹ đúng là không tệ thật.
Nghĩ đến đây, gương mặt của Tiểu An An không tự chủ được cũng mỉm cười theo. Chỉ cần mẹ vui vẻ, Tiểu An An cũng sẽ vui theo.
“Hôm nay hẳn mẹ sẽ về đúng giờ.”
Tiểu An An hai tay chống cằm nhìn ra đầu ngõ, trông mòn con mắt.
Ánh mặt trời vàng chói biến mất.
Cô bé tiếp tục chờ.
Sau một nén nhang, thân ảnh cao gầy của mẹ đã xuất hiện ở đầu ngõ.
Tiểu An An vui vẻ nhảy dựng lên.
“Mẹ, mẹ...”
Cô bé đứng ngay cửa viện, lớn tiếng gọi mẹ.
Bởi vì viện tử có thần văn trận pháp che đậy, cho nên âm thanh sẽ không truyền ra. Tiểu An An có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, cũng có thể nghe thấy mọi thứ, nhưng Thanh Lôi bên ngoài lại không nghe được.
Một lát sau.
Thanh Lôi bước đến cửa lớn, mở ra trận pháp.
Kẹt kẹt.
Cánh cửa mở ra.
“Mẹ, mẹ về rồi.”
Tiểu An An lập tức nhào đến, vọt vào lòng Thanh Lôi, cái miệng nhỏ hôn lên gương mặt trứng ngỗng của Thanh Lôi mấy cái.
Thanh Lôi cũng nở nụ cười ấm áp.
“Hôm nay An An ở nhà có ngoan không?”
Nàng ôm con gái vào lòng, hôn một cái thật kêu, sau đó quay người đóng cổng, bước vào trong viện.
“An An ở nhà ngoan lắm.”
Tiểu An An ôm cổ của mẹ: “Con đã tưới hoa, còn cho vẹt nhỏ ăn nữa, cắt rau và đun nước nóng. Mẹ, mau khen An An đi.”
Đối với một đứa bé ba tuổi mà nói, làm nhiều chuyện như vậy thì quả thật rất đáng quý. Tinh thần Thanh Lôi rã rời nhưng trong ánh mắt lại khó nén được sự vui vẻ.
Nhìn thấy trạng thái con gái ổn định là niềm hạnh phúc lớn nhất mỗi ngày của nàng.
“Mẹ, hôm nay có người đến nhà chúng ta.”
Tiểu An An nhớ ra điều gì đó, nhảy lên băng ghế đá, nói.
Thanh Lôi run lên trong lòng: “Là ai?”
“An An không biết.”
Tiểu An An hơi nhớ lại, nhướng gương mặt nhỏ nhắn cao lên: “Là ba thúc thúc, trong đó có một người dáng dấp rất đẹp, lông mày dài giống như hai thanh kiếm, trong tay thúc ấy còn cầm theo một thanh kiếm vàng óng, trán có ấn ký giống như thỏi vàng ròng. Mẹ, thúc thúc xinh đẹp đó có phải bị bệnh giống như An An, cho nên trên trán mới nở hoa không?”
Giữa mi tâm An An cũng mọc ra một đóa hoa màu hồng nhạt.
Bây giờ đã có sáu cánh hoa.
Đây chính là triệu chứng bên ngoài của căn bệnh Hoa Ngấn.
Đợi đến khi đóa hoa ở mi tâm nở đủ bảy cánh, đồng nghĩa với việc chứng bệnh đã phát triển đến thời kỳ cuối giai đoạn một. Lúc này, tim sẽ mọc ra đóa hoa thứ hai.
Đến lúc đó, chứng bệnh sẽ bắt đầu nuốt chửng sinh cơ của người bệnh.
Mấy năm qua, Tiểu An An vẫn luôn phục dụng thần dược Linh Lung Giải, áp chế quá trình mắc bệnh ở giai đoạn đầu. Cho nên, ngoại trừ đóa hoa ở mi tâm và trạng thái rối loạn âm dương, Tiểu An An cũng không có triệu chứng đặc biệt rõ ràng.
Sau khi nghe được Tiểu An An miêu tả, sắc mặt Thanh Lôi đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Là hắn.
Nhất định là hắn.
Nam nhân đã bị nàng phán án tử hình trong lòng đã quay về?
Hắn trở về làm gì?
Trong lòng Thanh Lôi lập tức dâng lên sự cảnh giác.
Nàng không còn là thiếu nữ tuổi nhỏ vô tri như trước. Nàng đã nhận ra diện mạo thật của người đàn ông đó, biết hắn là hạng ác ma, tuyệt đối không phải vì lương tâm trỗi dậy mà tìm đến nàng và con gái.
“An An có nói chuyện với bọn họ không?”
Thanh Lôi ngồi xuống nắm tay con gái, ôn nhu hỏi.
Nàng cẩn thận khống chế nét mặt và âm thanh của mình, phòng ngừa dọa con gái sợ.
“Đương nhiên là không rồi.”
Tiểu An An kiêu ngạo nói: “Mẹ đã nói qua, khi ở nhà một mình, không được nói chuyện hay trả lời bất kỳ người nào. Cho dù là người quen biết cũng không được.”