Sau đó, hai người tới lui giữa những cửa hàng ở trạm trung chuyển.
Lâm Bắc Thần thích nhất là nơi tràn ngập khí tức con buôn đầy khói lửa như thế này.
Nơi này mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, giống như quay về chợ bán thức ăn ở trái đất.
Vì thế, hắn bắt đầu “nhặt rác”.
Trước sau đều là những món đồ chơi nhỏ, không tốn bao nhiêu tiền.
Tiểu thiếu phụ chân dài ngực to giống như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh vẫn không quên sứ mệnh, tận chức trách giúp hắn trả giá.
Không thể không thừa nhận, phụ nữ ở phương diện trả giá đều có thiên phú dị bẩm.
Nhất là đối với những cửa hàng di động luôn thách giá cao, lần nào tiểu thiếu phụ cũng giúp Lâm Bắc Thần chọn được giá thấp hơn so với giá bán ra ban đầu đến một phần ba, từ đó mua được món hàng mình thích.
“Ta nghe người khác nói ngươi còn có một đứa con gái?” Lâm Bắc Thần vừa chọn hàng vừa thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Thanh Lôi có chút ảm đạm: “Đúng vậy, năm nay con bé được ba tuổi, sống nương tựa cùng với ta.”
“Chồng của ngươi đâu?”
Lâm Bắc Thần hỏi tiếp.
“Chết rồi.”
Trong giọng nói của Thanh Lôi mang theo sự băng lãnh và hận ý hiếm thấy. “Ồ, chết như thế nào?”
Lâm Bắc Thần ngồi xổm trước một quầy hàng đồ cổ, ánh mắt tùy ý dò xét. Hắn cầm lấy tượng thần mặt ác quỷ với ba cánh tay ước lượng một chút, cũng khá nặng.
Thanh Lôi nhìn thoáng qua bóng lưng của Lâm Bắc Thần, suy nghĩ trở lại hiện thực, đột nhiên thoát khỏi tâm trạng tiêu cực, giọng nói bình tĩnh lại, giống như đang kể chuyện của người khác: “Hắn bỏ đi cùng với những nữ nhân khác. Chẳng những bỏ ta mà còn bỏ luôn đứa con gái đang bị bệnh nặng, mặc kệ không hỏi. Cho nên, ta xem như hắn đã chết rồi.”
Sao?
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động.
Có cố sự.
“Ta nghĩ chồng của ngươi nhất định rất đẹp trai, cũng rất có bản lãnh.” Lâm Bắc Thần nói.
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi vô thức hỏi: “Tại sao ngươi biết?”
Nói xong, nàng lập tức nhận ra hình như nàng đã hỏi sai.
Tại sao lại đứng trước mặt một nam nhân khác nói nam nhân của mình đẹp trai và tài hoa hơn chứ.
“Ông chủ, vật này bán như thế nào?”
Lực chú ý của Lâm Bắc Thần tập trung vào vụ mua bán trước mắt. Hắn cầm pho tượng mặt ác quỷ ba cánh tay đưa ra, ngẩng đầu hỏi ông chủ cửa hàng mặc áo bào đen.
“Ba vạn điểm tín ngưỡng.”
Toàn thân cao thấp của ông chủ được bao trùm bên trong áo bào đen, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn không ra hắn bao nhiêu tuổi, cũng không phân biệt được nam hay nữ, giọng nói khàn khàn, hiển nhiên là cố ý giả vờ.
Lâm Bắc Thần ném lại pho tượng ác quỷ ba cánh tay, đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Này, này...”
Giọng nói chủ quán có chút sốt ruột: “Ngươi có thể trả giá mà.”
“Ta sợ ta trả giá, ngươi sẽ tức giận.”
Lâm Bắc Thần buông tay nói.
“Không sao đâu, ngươi cứ yên tâm mà trả giá. Làm ăn thì phải có thương có lượng chứ.” Chủ quán nói.
“Tám mươi điểm tín ngưỡng.”
Lâm Bắc Thần một đao chặt xuống văng máu tung tóe.
Chủ quán rất thẳng thắn: “Bán.”
Mẹ nó!
Lâm Bắc Thần không khỏi kinh ngạc.
Cái thằng chó này, mặc dù là quầy hàng lưu động nhưng cũng quá chó.
Suy nghĩ một chút, hắn cũng không nói gì nữa, lấy ra Kỳ Lân Tam Đại Siêu Đạo Tinh Thể, chuẩn bị trả tiền.
“Này, khách nhân, xin chờ một chút.”
Tiểu thiếu phụ mặt trứng ngỗng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Vừa rồi, nàng cho rằng mình nói sai, khiến Lâm Bắc Thần không vui, nhất là Lâm Bắc Thần không nói chuyện với nàng, trong lòng lo sợ, nhất thời quên mất chức trách ép giá của mình. Mắt thấy Lâm Bắc Thần thật sự muốn mua pho tượng ác quỷ ba cánh tay, nàng vội vàng nói: “Khách nhân, pho tượng này là thứ không đáng tiền, ngài đừng...”
Nàng còn chưa nói xong.
Chủ quán không vui nói: “Tiểu cô nương, nếu ngươi không hiểu thì đừng nên nói lung tung. Ta đạt được bức tượng này khi thăm dò một khu vực thần thành mê vụ, niên đại xa xưa, không phải phàm vật.”
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi cũng không giằng co với chủ quán, chỉ quay sang nhìn Lâm Bắc Thần, lắc đầu liên tục, ra hiệu hắn đừng mua.
Lâm Bắc Thần cũng không để ý đến nàng, trả tám mươi điểm tín ngưỡng, mua lấy pho tượng ác quỷ ba cánh tay màu đen kia.
Rời khỏi quầy hàng, tiểu thiếu phụ Thanh Lôi lại càng lo sợ bất an. “Có phải ngươi đang giận?”
Giọng nói của nàng ôn nhu mà trong veo.
“Tại sao lại phải giận?”
Lâm Bắc Thần vuốt pho tượng ác quỷ ba cánh tay màu đen trong tay, thuận miệng hỏi.
“Ta không nên nhắc hắn trước mặt ngươi.”
Tiểu thiếu phụ ngượng ngùng chỉ ra sai lầm của mình.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, cười nói: “Ngươi nói như thế, hẳn ngươi cho rằng ta là nam nhân của ngươi sao?”
Tiểu thiếu phụ e lệ cúi đầu.
Thái độ của nàng rất khác thường, chủ động như thế, chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề hay sao?
Hay là, chàng thanh niên này hoàn toàn không chọn trúng nàng, chỉ tùy tiện dạo chơi nhân gian, trêu chọc nàng mà thôi?
“Ôi chao, còn ủy khuất nữa.”
Lâm Bắc Thần cười nói: “Ngươi biết ta là người như thế nào không? Có biết ta tên gì không?”
Tiểu thiếu phụ ngẩng đầu, mắt to trong trẻo nói: “Đúng vậy, nô gia còn chưa hỏi tên của khách nhân.”
Lâm Bắc Thần đáp: “Ta họ Tướng.”
“Họ Hướng?”
Tiểu thiếu phụ nhớ lại, các chiến sĩ quyến tộc Thần hệ trong Đại Hoang Thần Thành dường như không có đại tộc nào họ Hướng cả. Nàng nói: “Hẳn là một họ rất thưa thớt.”
“Đúng vậy, ta họ Tướng, tên cũng chỉ có một chữ Công.” Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói.
“Thì ra là Tướng Công...”
Tiểu thiếu phụ vô thức đọc lên hai chữ.
Nàng lập tức cảm thấy không đúng.
Đột nhiên nàng dậm chân, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ ửng, chỉ cảm thấy gò má nóng bừng, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
Nàng bị tên gia hỏa này đùa giỡn.
Nàng cúi đầu, gần như muốn vùi mặt vào cái rãnh ngực sâu hoắm của mình.