Lâm Bắc Thần mỉm cười, vừa đi vừa thưởng thức pho tượng ác quỷ ba cánh tay.
Xài tiền bậy bạ không phải là phong cách làm việc của hắn.
Sở dĩ hắn dùng tám mươi điểm tín ngưỡng mua lại pho tượng ác quỷ ba cánh tay này là bởi vì vừa rồi hắn dùng ứng dụng “Nhận Biết Trí Tuệ” để quét qua cái thứ đồ chơi này.
Kết quả khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Kết quả của ứng dụng Nhận Biết Trí Tuệ đưa ra là, pho tượng vỡ vụn này lại có ba vạn năm lịch sử, hơn nửa như chủ quán đã nói, đây đích thật là một bức dị thần Dạ La Sát, cũng không phải ác quỷ vô danh.
Ứng dụng Nhận Biết Trí Tuệ còn nhắc nhở bên trong pho tượng ẩn dấu một bí mật hình dấu chấm than đỏ.
Nhất định là hắn đã gặp may, nhặt được chỗ tốt.
Lâm Bắc Thần cẩn thận vuốt pho tượng ác quỷ ba cánh tay màu đen, nhưng làm sao cũng không cách nào phát hiện được huyền bí bên trong.
Hắn rơi vào trầm tư, nhất thời im lặng.
Tiểu thiếu phụ thấy Lâm Bắc Thần lại im lặng, do dự một chút, nàng lên tiếng hỏi: “Khách nhân, vì sao ngài lại cứ đeo mặt nạ như thế?”
Lâm Bắc Thần lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ của tiểu thiếu phụ, trong lòng hơi động, muốn trêu đùa một phen: “Bởi vì gương mặt này của ta có thể giết người.”
“A?”
Tiểu thiếu phụ hiển nhiên không thể hiểu được ý tứ bên trong.
Lâm Bắc Thần chậm rãi xích lại gần, hơi xoay người, thổi hơi vào mặt tiểu thiếu phụ: “Bởi vì nó quá đẹp, nam nhân nhìn thấy nó sẽ bị ghen ghét giết chết. Nữ nhân nhìn thấy nó sẽ bị dục vọng giết chết.”
Tiểu thiếu phụ vô thức lui về sau hai bước, né tránh hơi thở của Lâm Bắc Thần, cười nói: “Gạt người, ta không tin.”
“Không tin là được rồi.”
Lâm Bắc Thần đứng thẳng người: “Nhưng thật ra vì quá xấu, ta sợ hù người khác. Ta là một người truy cầu hoàn mỹ nhưng tiếc là bị người ta hủy dung, ngũ quan trên mặt không còn hoàn chỉnh. Ta không muốn người khác nhìn thấy sự không hoàn mỹ của ta. Cho nên ta đành phải đeo mặt nạ.”
Nói xong, hắn còn thở dài một tiếng.
Tiểu thiếu phụ lập tức tin ngay.
Không phải bởi vì tiếng thở dài sau cùng của hắn.
Mà bởi vì lời giải thích thứ hai càng thêm đáng tin cậy hơn so với lời giải thích thứ nhất, đồng thời cũng hợp lý hơn.
“Ngài cũng đừng quá khó chịu.”
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi ôn nhu nói: “Thật ra, đối với đàn ông các ngươi mà nói, chỉ cần thực lực đủ mạnh, địa vị đủ cao, tài phú đủ rộng, dung mạo không còn quan trọng nữa.”
Lâm Bắc Thần gật đầu qua loa: “Cảm ơn ngươi đã an ủi ta.”
Nhưng trong lòng lại thầm mắng.
Vì sao ngươi không tin ta vì đẹp trai quá nên không muốn bị người khác thấy?
Vì sao trên thế giới này, mọi người cứ thích tin vào những lời hoang ngôn mà không thích tin tưởng vào chân tướng chứ?
Nhìn thấy hắn qua loa như vậy, Thanh Lôi xích lại gần: “Ta... ta nói đều là thật. Người có tu vi và địa vị như khách nhân, ở Đại Hoang Thần Thành này chỉ sợ sẽ có vô số đóa hoa kinh diễm nguyện ý ủy thân cho ngài. Tướng mạo hoàn toàn không quan trọng.”
Thấy Thanh Lôi nói như thế, Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Thật sao? Vậy trong số vô số đóa hoa mỹ mạo đó có ngươi không?”
“A, cái này...”
Thanh Lôi lập tức xấu hổ, lại lui về sau một bước: “Nô gia... nô gia chỉ là một phụ nhân bình thường không có gì lạ, hơn nữa cơ thể cũng không còn trong trắng, làm sao có thể xứng với thân phận tôn quý của khách nhân được.”
Lâm Bắc Thần lại thở dài, làm ra vẻ thất vọng: “Ta biết mà, ngươi chỉ an ủi ta mà thôi. Truyện cổ tích đều là gạt người.”
“Nhưng... ta...”
Gương mặt Thanh Lôi đỏ bừng lên, cúi đầu, thấp giọng nói: “Nếu khách nhân... nhất định muốn... vậy ta... cũng...”
Nói xong, nàng lại ngượng ngùng, rốt cuộc nói không được nữa. Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi chấn động.
Một mỹ nhân xinh đẹp kinh người, thanh xuân tươi tắn như thế, khi xấu hổ nói ra những lời như vậy, nam nhân bình thường có ai mà không thú huyết sôi trào chứ?
Chỉ là, Lâm đại thiếu không phải loại người tùy tiện. Nếu không, hắn có khác gì Tào tặc chứ?
“Đúng rồi, ta còn nghe nói con gái của ngươi bị bệnh?” Lâm Bắc Thần tranh thủ thời gian đổi chủ đề khác.
Nhắc đến con gái, gương mặt Thanh Lôi trở nên ảm đạm: “Đúng vậy, con bé bị mắc một căn bệnh nan y lưu truyền ở Thần giới có tên là Hoa Ngấn, cần thần dược Linh Lung Giải do Đại Hoang Thần Điện phái phát xuống mới có thể duy trì sinh mệnh. Chỉ là loại thuốc này mắc quá...”
Hoa Ngấn là một căn bệnh bất trị lưu truyền Thần giới.
Nghe nói người mắc căn bệnh Hoa Ngấn này, đầu tiên làn da ở trán sẽ hiện lên hình của một bông hoa nhỏ, giống như một đóa hoa tươi từ bên trong cơ thể mọc ra. Thời gian dần trôi, những vị trí khác cũng sẽ hiện lên hình cánh hoa, chẳng khác nào hình xăm. Chờ đến khi da thịt trên khắp cơ thể mọc đầy cánh hoa, khí tinh thần cả người sẽ trở nên khô héo, giống như bị đóa hoa hút khô huyết nhục cơ thể, chết oan chết uổng.
Lâm Bắc Thần cũng có nghe nói đến tuyệt chứng này.
Nghe đồn mấy chục năm trước đột nhiên xuất hiện một căn bệnh nan y. Không có thuốc nào chữa được.
Nguyên nhân nhiễm bệnh và cơ chế phát bệnh đều không rõ.
Mấy chục năm qua, thần linh chết vì căn bệnh này nhiều vô số kể. Nghe đồn, ngay cả thần linh cũng sẽ nhiễm căn bệnh này.
Cho đến nay, cũng chỉ có Đại Hoang Thần Điện bán ra bên ngoài một loại thần dược có tên là Linh Lung Giải, có thể giảm bớt triệu chứng nhưng không thể trị tận gốc.
Có thể tưởng tượng, loại Linh Lung Giải này hiếm và quý đến cỡ nào?
Người có xuất thân và gia cảnh như tiểu thiếu phụ Thanh Lôi, muốn sử dụng loại thuốc này duy trì sinh mệnh cho con gái, cho dù có đập nồi bán sắt cũng khó mà duy trì.
Hoa Ngấn...
Lâm Bắc Thần cũng không biết an ủi Thanh Lôi như thế nào.
Ngược lại, Thanh Lôi có vẻ nhìn thoáng hơn, trút bỏ những phiền muộn trong lòng: “Đúng rồi, thật ra ngươi bị hủy gương mặt cũng không cần tuyệt vọng. Trên thế giới này không phải có thuốc trị hủy dung sao?”