Đồ vật đẹp thường hay khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Người đẹp, công hiệu lại gấp bội.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của tiểu thiếu phụ mỹ lệ đang đỏ bừng, ấp a ấp úng hỏi hắn, Lâm Bắc Thần dưới cái mặt nạ cũng không khỏi mỉm cười.
“Không cần ngươi làm gì nữa đâu.”
Lâm Bắc Thần khoát tay, thoải mái nói: “Ngươi cứ quay về làm việc của mình đi.”
“Sao?”
Câu trả lời này hoàn toàn không giống như Thanh Lôi đã nghĩ.
Trước đó, nàng còn tưởng rằng Lâm Bắc Thần trực tiếp rời đi là dục cầm cố túng.
Cho nên, nàng cố ý để Lâm Bắc Thần đạt được ý muốn.
Không nghĩ đến đã đến nước này rồi, Lâm Bắc Thần vẫn không hề có bất kỳ một yêu cầu nào.
“Nhưng, ta...”
Thanh Lôi ấp úng, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
“Làm sao? Chẳng lẽ ngươi có ý với ta?”
Lâm Bắc Thần làm ra vẻ khiếp sợ: “Ta chỉ có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi lại ham sắc đẹp của ta, có suy nghĩ xấu đối với ta? Ngươi đang lấy oán trả ơn đấy.”
Gương mặt trứng ngỗng trắng nõn của Thanh Lôi lại càng đỏ hơn. Giống như bị đốt, càng lúc càng đỏ.
“Không phải, ta...”
Nàng liên tục khoát tay, không biết nên giải thích như thế nào. “Ha ha ha...”
Lâm Bắc Thần phá lên cười.
Trêu chọc tiểu thiếu phụ này đúng là có chút thú vị.
“Ngươi có phải muốn báo đáp ta?”
Hắn thu lại trò đùa của mình.
Tiểu thiếu phụ mỹ lệ Thanh Lôi liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên xoa mi tâm, thiếu chút nữa đã nhấc cái mặt nạ lên.
Hắn vội vàng thu tay lại: “Nếu nói như thế, ngươi theo giúp ta mua một ít đồ. Ta muốn dạo một vòng ở đây, mua ít quà tặng cho mấy người bạn.”
Thanh Lôi lập tức như trút được gánh nặng.
Trên gương mặt xinh xắn hiện lên sự vui vẻ, nàng gật đầu nói: “Vâng, khách nhân muốn mua cái gì? Ta quen hết tất cả cửa hàng ở trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên này.”
Nói đến đây, nàng còn thoải mái làm mặt quỷ: “Ta còn có thể mặc cả cho khách nhân. Ta ép giá siêu lắm.”
“Ta biết.”
Lâm Bắc Thần không nhịn được tiếp tục trêu chọc: “Hôm nay ngươi khiến ta lỗ hơn một vạn điểm tín ngưỡng rồi đấy.”
Tiểu thiếu phụ mỹ lệ đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: “Nhưng ta thật sự không có cách nào cho ra giá cao hơn...”
Hai người một trước một sau đi tới.
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn nàng, kỳ quái hỏi: “Ngươi đi đằng sau làm gì? Giúp ta ép giá không phải nên đi song song với ta hay sao?”
“A, vâng.”
Tiểu thiếu phụ Thanh Lôi vội vàng cẩn thận bước lên.
Lâm Bắc Thần im lặng một lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Bộ áo giáp màu đen của hắn là do Hương Nhan Tế tư thần điện số chín mươi tám tặng. Nếu chẳng may nữ Tế tư lúc nào cũng thèm cơ thể hắn kia nhất thời hứng khởi quay về, thấy hắn đưa một tiểu thiếu phụ thiên kiều bá mị cùng nhau dạo phố...
Có thể xảy ra vấn đề gì hay không?
Mặc dù Lâm đại thiếu cảm thấy hắn quang minh chính đại không thẹn với lương tâm, nhưng nếu chẳng may sinh ra một số xung đột không cần thiết...
E hèm...
Tu dưỡng của một Hải vương ưu tú khiến cho hắn ý thức được, càng là chuyện nhỏ thì càng không thể khinh thường. Nhất định phải đề phòng cẩn thận, hai tay chuẩn bị.
“Ngươi có biết cửa hàng nào bán y giáp hay không?” Hắn hỏi.
Hắn nên thay một bộ quần áo trước rồi nói sau.
“Hiệu may giáp trụ nổi tiếng nhất ở đây là Kim Ngọc Thành Y của Đại Hoang thần tộc, là nơi có kiểu dáng áo giáp thịnh hành nhất toàn bộ Đại Hoang Thần Thành hiện nay. Tiếp theo là thần hệ Văn Hương Các có tuổi đời hơn trăm năm...
Tiểu thiếu phụ trả lời vanh vách.
“Có đắt không?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
“Đối với đại nhân vật như ngài mà nói, tuyệt không đắt.” Tiểu thiếu phụ mặt trứng ngỗng nói. “Đừng, ta không phải đại nhân vật gì đâu.”
Lâm Bắc Thần không chút che giấu nói: “Tìm một cửa hàng y giáp thường thường thôi.”
Tiểu thiếu phụ mặt trứng ngỗng khẽ giật mình.
Nàng cảm thấy Lâm Bắc Thần đang cố ý đùa nàng.
Tuy nhiên, đối với nàng mà nói, nam nhân cần kiệm dễ dàng có ấn tượng tốt hơn so với nam nhân xa hoa vô độ.
Nàng cùng với Lâm Bắc Thần đến một cửa hàng nhỏ nằm ở biên giới trạm trung chuyển có tên là Lão Thái Giai Tài Phùng Điếm.
Thần giới mà cũng có may vá? Hắc, thú vị thật.
“Cửa hàng này cũng là cửa hàng có tuổi đời trên trăm năm ở trạm trung chuyển. Tay nghề của chủ cửa hàng đặc biệt tốt, hàng đẹp giá rẻ...”
Đứng trước cửa hàng cũ kỹ, Thanh Lôi chột dạ giải thích, sợ Lâm Bắc Thần trách móc hay ghét bỏ.
Lâm Bắc Thần mỉm cười, cất bước tiến vào.
Một lát sau, hắn lựa được một bộ khinh giáp da thú màu trắng, che phủ đầy đủ từ đầu đến chân, còn có áo lót, quần áo trong và một chiếc mặt nạ da thú màu trắng hình ngọn lửa.
“Nếu ta mặc cái này, cho dù Hương Nhan tế tư có đến, cũng không từ quần áo mà nhận ra ta. Ha ha, ta đúng là thông minh.”
Lâm Bắc Thần vô cùng đắc ý.
Sau khi từ một bộ đồ màu đen đổi thành màu trắng, cả người hắn tản ra khí chất và sự khác biệt rõ ràng, giống như một thích khách trong bóng tối biến thành một kiếm khách hành tẩu giang hồ.
Từ vẻ mặt đang run sợ của tiểu thiếu phụ mặt trứng ngỗng là có thể thấy được.
Mặc dù che mặt, nhưng Lâm Bắc Thần thân là đệ nhất mỹ nam tử Đông Đạo Chân Châu, tỷ lệ dáng người và chiều cao lại rất hoàn mỹ, cộng thêm bộ khinh giáp da thú màu trắng phụ trợ, lại càng tài trí bất phàm.
Gương mặt tiểu thiếu phụ xinh đẹp đỏ ửng, lúc này mới thu hồi lại ánh mắt. “Ngươi có muốn mua một hai bộ cho mình không?”
Lâm Bắc Thần đeo mặt nạ da thú hình ngọn lửa, thuận miệng hỏi.
“A, không, không cần...”
Tiểu thiếu phụ chân dài liên tục khoát tay.
Tiền của nàng cũng không thể lãng phí cho những thứ này được.
Lâm Bắc Thần ồ một tiếng, cũng không nói mấy câu “để ta mua cho ngươi”.
Điều này không phù hợp với cách làm người của hắn.
Cũng không phù hợp với những gì theo mà hắn theo đuổi.
Thân là mỹ nam tử, từ trước đến nay chỉ có hắn ăn không của người khác.