Trong lòng Cái Tứ Dã run lên.
Câu nói này nghe rất quen tai.
“Khách nhân có điều kiện gì thì cứ tùy ý phân phó.”
Cái Tứ Dã suy nghĩ, mặc kệ điều kiện gì, ông ta cũng sẽ đồng ý. Cho dù người này muốn lột sạch Thanh Lôi kéo lên giường của hắn, ông ta nhất định sẽ bắt nàng làm cho bằng được.
Lâm Bắc Thần khoanh tay, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Rất đơn giản, ta muốn ngươi trực tiếp đưa Thanh Lôi cô nương lên vị trí chủ quản thu mua váy tím.”
“A, cái này...”
Cái Tứ Dã ngẩn ra.
Ông ta vô thức nhìn thoáng qua Thanh Lôi.
Hôm nay, nữ nhân này rốt cuộc đã đạp phải vận khí gì.
Đây cũng không phải mộ tổ tiên bốc khói xanh mà là mộ tổ trực tiếp bốc cháy luôn.
Có thể được một nhân vật như thế nhìn trúng, không đề cập đến điều kiện giống như nâng đỡ Thanh Lôi, về sau, nếu ông ta còn muốn động đến nàng, chỉ sợ cần phải cân nhắc cho thật tốt.
Thấy ông ta do dự, Lâm Bắc Thần trừng mắt: “Thế nào, không được sao?”
Trong lòng Cái Tứ Dã run lên, vội vàng nói: “Được, đương nhiên là được rồi. Để ta đi xử lý. Thanh Lôi, ngươi đi theo ta đến làm thủ tục tấn thăng.”
Thanh Lôi từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Gương mặt hình trứng ngỗng kiều diễm viết lên vẻ ngoài ý muốn và cảm kích.
“Đa tạ khách nhân, nô gia cũng không biết làm thế nào để báo đáp ngài.” Nhất thời, nàng không biết nên nói cái gì.
Lâm Bắc Thần có ý trêu chọc: “Rất đơn giản, phương thức báo đáp có hai loại.”
“Mời khách nhân cứ nói.”
Gương mặt Thanh Lôi phủ lên một lớp ửng đỏ, mê thường dị người.
Lâm Bắc Thần nói: “Làm trâu làm ngựa hay là lấy thân báo đáp.”
“A...”
Bốn chữ sau khiến Thanh Lôi kêu nhỏ một tiếng, đầu cũng không dám ngẩng lên. Trong viện vang lên tiếng cười.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
Đó là ngạnh đấy.
Đáng tiếc những người kia nghe không hiểu.
Lại nói kiếp trước, trong rất nhiều quyển tiểu thuyết kiếm hiệp, phàm là hiệp khách trẻ tuổi cứu nữ tử mỹ mạo thường hay phát sinh hai loại đối thoại này.
Nếu là hiệp khách anh tuấn phong lưu, nữ tử sẽ nói: “Đại ân đại đức của hiệp sĩ, không thể hồi báo, chỉ có thể dùng cả đời để báo đáp.”
Nếu hiệp khách tướng mạo bình thường, không có tiền, nữ tử sẽ nói: “Ân cứu mạng của hiệp sĩ, không thể hồi báo, chỉ có thể đời sau làm trâu làm ngựa.”
“Thanh Lôi, mau đi cùng với ta làm thủ tục tấn thăng.” Giọng điệu Cái Tứ Dã nịnh nọt, mơ hồ thúc giục.
Ông ta sợ đem dài lắm mộng, sợ lát nữa Lâm Bắc Thần thay đổi chủ ý, chẳng khác nào được không bù mất.
Thanh Lôi đi theo Cái Tứ Dã đi về phía hậu viện. Chưa đến một canh giờ thăng liền năm cấp.
Mấy chuyện này, đừng nói Ma Nguyên Trai, toàn bộ các cửa hàng lớn ở trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên chỉ sợ cũng chưa từng phát sinh qua.
Lâm Bắc Thần nhìn theo bóng lưng cao gầy uyển chuyển của Thanh Lôi, đột nhiên lớn tiếng nói: “Này.”
Thanh Lôi nghi hoặc xoay người nhìn hắn.
Lâm Bắc Thần nói: “Thiếu gia ta vô cùng thích bộ chế phục màu đỏ này của ngươi. Lát nữa, sau khi tấn thăng xong, ngươi đừng thay quần áo, cứ mặc bộ chế phục này trở về.”
“Vâng.”
Thanh Lôi gật đầu đồng ý, sau đó rời đi.
Trong viện lại vang lên tiếng cười.
Một đám LSP.
Lâm Bắc Thần âm thầm khinh thường trong lòng. Hắn khác.
Sở dĩ hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, lựa chọn giúp Thanh Lôi là vì hắn nghe được nàng đang vất vả nuôi đứa con gái của mình.
Nữ nhân yếu đuối nhưng là người mẹ, nàng lại có thể làm được.
Lâm Bắc Thần không giải thích được xuyên đến Đông Đạo Chân Châu, trong lòng tiếc nuối nhất chính là cha mẹ của hắn. Vì thế, hắn rất hay dễ bị tình mẫu tử đả động.
Trong phạm vi năng lực của hắn, hắn lựa chọn giúp đỡ thiếu phụ xinh đẹp đó một tay, vừa làm chuyện tốt lại thỏa mãn hư vinh đạo đức của mình. Quả thật vẹn cả đôi đường.
Nếu tính chút lãi suất nhỏ với tiểu thiếu phụ mỹ lệ này cũng không tính là quá phận chứ? Đây chính là mưu trí của Lâm đại thiếu.
Đơn giản mà thuần túy.
Một lát sau.
Thanh Lôi làm xong thủ tục tấn thăng đã quay lại.
Tiểu thiếu phụ quả nhiên không thay váy đỏ.
Nhưng lệnh bài thân phận trước ngực đã đổi thành cái khác.
Sau khi kiểm tra đối chiếu xong, vụ giao dịch được hoàn thành.
Bên trong Kỳ Lân Tam Đại Tinh Thể của Lâm Bắc Thần có thêm bảy mươi vạn điểm tín ngưỡng.
Đủ rồi.
Không để ý đến Cái Tứ Dã giữ lại, Lâm Bắc Thần thu dọn đồ đạc của mình. Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, hắn quay người rời khỏi Ma Nguyên Trai.
Hắn chuẩn bị đi dạo một vòng các quầy hàng trong trạm trung chuyển, xem có thứ gì thú vị có thể mua sắm hay không, xem như món quà nhỏ, sau khi quay lại Đông Đạo Chân Châu, hắn sẽ tặng cho Thiến Thiến, Thiên Thiên, Tần tỷ tỷ, Lăng Thần, Bạch Khâm Vân, Dạ Vị Ương.
Đây là tu dưỡng của một Hải vương.
Tuyệt đối không thể coi nhẹ.
Nhưng hắn đi được một lát, đột nhiên dừng bước. “Cô nương, vì sao ngươi cứ luôn đi theo ta mãi thế?” Lâm Bắc Thần quay người lại hỏi.
Đối diện với hắn là Thanh Lôi mặc áo màu đỏ bó sát người, cổ chữ V khoét sâu, giống như một đóa hoa hồng màu đỏ kiều diễm, thanh tú động lòng người.
“Ta... ta muốn hỏi khách nhân có việc gì cần ta làm hay không?” Tiểu thiếu phụ mỹ lệ lắp bắp nói.