Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1734: Ta có một điều kiện




Cái Tứ Dã nói: “Cũng may mà có tiểu bảo bối ngươi hỗ trợ. Hắc hắc, ngươi hãy tiếp tục giám sát Thanh Lôi. Một khi có khách hợp tác với nàng ta, ngươi lập tức đi đoạt. Nhất định phải để cho nàng ta tháng này không có nổi một đơn.”

“Yên tâm đi.”

Tiểu Tư Nhiên tự tin mười phần: “Nói thật, ta thật sự không nhìn ra tiểu tử mặc áo giáp đen ở tiền viện lại có nhiều hàng như thế. Không biết lai lịch hắn như thế nào nữa.”

“Loại người này nhất định phải ứng đối cho tốt. Lát nữa, ngươi đừng ra giá cao nhất, để ta tìm hiểu lai lịch của hắn. Nếu không có bối cảnh gì, vậy thì dễ làm rồi. Đám ma thú vực sâu đó cũng chưa chắc là do hắn giết. Nếu chẳng may vận khí tốt, gặp phải đoàn mạo hiểm bị toàn diệt, từ đó đoạt di vật cũng không chừng.”

Cái Tứ Dã cười lạnh.

Hai người đến tiền viện, phát hiện không thấy Lâm Bắc Thần đâu. Người đâu?

Không phải đi rồi chứ?

Hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

“Các ngươi tìm ta à?”

Giọng nói của Lâm Bắc Thần truyền đến từ phía bên cạnh: ‘Vừa rồi ta ngồi ở đây nhàm chán quá, cho nên ra ngoài hoạt động một chút, tham quan bố trí trong cửa hàng. Được rồi, trở lại chuyện chính, các ngươi có thu số hàng này của ta không?”

“Ha ha, đương nhiên là thu rồi.”

Cái Tứ Dã quay sang nháy mắt với Tiểu Tư Nhiên, sau đó cười một cách hào sảng.

“Các ngươi muốn thu cũng được.”

Lâm Bắc Thần ngồi xuống, bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Nhưng ta có một điều kiện.”

“A, có yêu cầu gì, khách nhân cứ việc nói.” Gương mặt Cái Tứ Dã chất đầy nụ cười.

Bây giờ, ông ta còn chưa biết rõ nội tình của Lâm Bắc Thần, cho nên ông ta vô cùng khách sáo, không dám có bất kỳ lãnh đạm nào.

Dù sao, một hơi xuất ra nhiều thi thể và thú nguyên ma thú vực sâu đến như vậy, đối với cửa hàng mà nói, Lâm Bắc Thần tuyệt đối là một khách hàng lớn.

Không thể tùy tiện đắc tội được.

Lâm Bắc Thần dù bận vẫn ung dung: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, nhất định phải là nhân viên thu mua váy trắng Thanh Lôi xử lý cho ta.”

“Cái gì?”

Nụ cười Cái Tứ Dã dần dần ngưng kết trên gương mặt.

Ông ta vạn lần không nghĩ đến lại là điều kiện này.

Tiểu Tư Nhiên ngẩn người, trong lòng chợt khẩn trương.

Nếu đổi người, phần trăm lợi nhuận bằng nửa năm thu nhập của nàng ta xem như phế bỏ.

Nàng ta vén tóc, cố gắng bày ra mị lực của mình, hai tay chắp trước ngực, ủy khuất nói: “Khách nhân, vừa rồi nô gia có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn? Ngài cứ đánh ta, mắng ta như thế nào cũng được, tuyệt đối đừng nên thay người. Nô gia đã say trong ánh mắt của ngài. Khách nhân cứ nói ra điều kiện, nô gia có thể vì khách nhân làm bất cứ chuyện gì.”

Mấy chữ “bất cứ chuyện gì” vẫn được nhấn rất mạnh.

Nhưng lần này, Lâm Bắc Thần không để cho mình bị đẩy đi vòng vòng. Hắn thích ăn thịt rừng.

Nhưng hắn không thích nấu ăn cho người khác.

Hắn thích làm kỵ sĩ.

Nhưng hắn không thích cưỡi chung một con ngựa.

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm: “Thế nhưng ta ngửi được mùi hồ ly trên người ngươi, khiến cho ta cảm thấy buồn nôn.”

Biểu hiện của Tiểu Tư Nhiên trở nên cứng ngắc.

Đây là lần đầu tiên có người mắng nàng ta trần trụi đến như thế.

“Khách nhân...”

Không hổ là Chủ quản thu mua trải qua thiên chuy bách luyện, cho dù rất giận nhưng trên mặt Tiểu Tư Nhiên vẫn treo nụ cười điềm đạm, đáng yêu như cũ: “Khách nhân chê ta vừa rồi chậm trễ sao? Ngài hãy nghe ta giải thích...”

“Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe...”

Lâm Bắc Thần há miệng chính là lời kịch kinh điển. Hắn khoát tay nói: “Ngươi cút cho ta.”

Tiểu Tư Nhiên thấy Lâm Bắc Thần cứng đầu như vậy, đành phải vừa kinh vừa sợ quay sang nhìn Cái Tứ Dã.

Sắc mặt Cái Tứ Dã hơi trầm xuống, nhất thời không biết vì sao Lâm Bắc Thần đột nhiên thay đổi chủ ý như thế.

Không cho Tiểu Tư Nhiên xử lý, vấn đề không lớn. Nhưng để Thanh Lôi xử lý, vấn đề sẽ rất lớn.

Để tiểu mỹ nhân đó xử lý, cạm bẫy ông ta vất vả bố trí mấy tháng qua chẳng phải hoàn toàn uổng phí rồi sao?

Về sau muốn nắm Thanh Lôi, khó càng thêm khó.

“Nếu khách nhân không hài lòng với cách phục vụ của Tiêu chủ quản, chúng ta có thể đổi nhân viên thu mua khác. Ngươi cứ yên tâm, nơi này của chúng ta...”

Cái Tứ Dã quyết định quanh co.

“Con mẹ nó, ngươi điếc à?”

Lâm Bắc Thần hoàn toàn không nể mặt: “Ta chỉ muốn nhân viên thu mua váy trắng Thanh Lôi xử lý cho ta, ta không thích những người khác. Ngươi không đồng ý, vậy thì ta đổi sang cửa hàng khác.”

Lúc này, quần chúng ăn dưa chung quanh cũng vô tình hay cố ý vây lại. Cái Tứ Dã bị chửi, mất hết mặt mũi, sắp sửa nhịn không được.

Nhưng ông ta lại không thể nổi giận.

Một khối lượng hàng lớn đến như vậy, nếu “con vịt đã đun sôi còn bay” trong tay ông ta, chuyện này để cao tầng thần điện truy vấn xuống, cho dù ông ta là Đại chưởng quỹ cửa hàng, ông ta cũng không chịu nổi.

Suy đi nghĩ lại, Cái Tứ Dã đành phải nghiến răng nghiến lợi cho người đi tìm Thanh Lôi. Một lát sau.

Nhân viên thu mua váy trắng Thanh Lôi với gương mặt khó tin bước đến tiền viện.

Nàng bị ép vào tuyệt cảnh, vốn dự định đi theo Cái Tứ Dã, coi như quỷ áp sàng.

Chỉ cần có thể giữ được công việc, kiếm được tiền giữ lại mạng sống của con, thân là người mẹ, nàng có cái gì mà không thể từ bỏ được chứ?

Sau khi đánh răng rửa mặt xong ở hậu viện, nàng yên tĩnh chờ vận rủi giáng xuống. Không nghĩ đến chờ nàng lại là một tin tức tốt khiến nàng khó có thể tin.

Trên đường đến đây, nàng đã biết chuyện phát sinh ở tiền viện.

Nàng làm sao cũng không nghĩ thông vì sao chàng thanh niên mặc áo giáp đen trong tình huống đã lựa chọn Tiểu Tư Nhiên đột nhiên thay đổi chủ ý, nện phần công trạng quá lớn này vào đầu của nàng?

Chẳng lẽ Tiểu Tư Nhiên từ chối điều kiện của hắn? Không thể nào.

Toàn bộ trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên, không ai không biết, để có được công trạng, Tiểu Tư Nhiên nguyện ý trả bất cứ giá nào, bao gồm cơ thể và tự tôn.

Chẳng lẽ chàng thanh niên mặc áo giáp đen kia là người quen của nàng?

Càng không có khả năng.

Người mà nàng quen đều không có năng lực như vậy.

Mang trong đầu vô số câu hỏi, Thanh Lôi đến trước mặt Lâm Bắc Thần: “Khách nhân, ngài tìm ta?”

“Ngươi giúp ta kiểm kê hàng hóa và định giá đi.”

Lâm Bắc Thần gác chân mang đôi ủng da lên bàn trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, cà lơ phất phơ nói.