Lúc này, tiền viện Ma Nguyên Trai một lần nữa trở về yên tĩnh.
So với lần trước còn yên tĩnh hơn nhiều.
Rất nhiều ánh mắt khiếp sợ không ngừng chuyển từ đống thi thể ma thú vực sâu sang người Lâm Bắc Thần, rồi từ người Lâm Bắc Thần sang đống thi thể ma thú vực sâu.
Thiếu niên mặc áo giáp đen này rốt cuộc là ai?
Vô số người đều muốn tháo cái mặt nạ kia ra, nhìn gương mặt bên dưới.
Nếu quả thật sức một mình săn giết nhiều ma thú vực sâu bên trong tầng thứ tư Ma Uyên như vậy, thực lực của hắn tuyệt đối có thể so với chiến sĩ cấp tám chín.
Thậm chí...
Có thể là chiến tướng.
Nghe âm thanh cộng với hành động, hẳn là một người còn trẻ.
Tuổi trẻ có được thực lực như thế, số lượng không nhiều.
Nếu không phải là chiến sĩ quyến tộc các đại thần hệ bí mật bồi dưỡng ra được mà là tán nhân tự nhiên, như vậy hắn lại càng đáng giá chú ý.
“Sáu mươi bảy Biến Hình Chu, chín mươi Anh Ca thú, hai trăm mười Oán Hồn Tinh Thể...” Lâm Bắc Thần đếm số lượng từng cái.
Mỗi một con số mà hắn nói ra, tim Tiểu Tư Nhiên lại nhảy lên một cái.
Nói xong lời cuối, tim Tiểu Tư Nhiên nhanh đến muốn phát nổ.
Mị nhãn của nàng như sóng, mặt đỏ đến mang tai, toàn thân phát sốt, tiến đến trước mặt Lâm Bắc Thần, hô hấp dồn dập, giống như một vũng nước muốn tiến vào trong lòng Lâm Bắc Thần.
Người bình thường mẫn cảm với số lượng như nàng, bây giờ lại không nhớ được những con số này.
Nàng chẳng qua cảm thấy, người thanh niên mặc áo giáp đen trước mắt toàn thân đều tản ra ánh sáng.
“Khách nhân, ngài... ngài chờ một chút.”
Sắc mặt Tiểu Tư Nhiên ửng hồng: “Ta cần phải báo lại với Đại chưởng quỹ một chút. Ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngài một cái giá tốt nhất.”
Nói xong, nàng lập tức quay người đi vào phía sau.
Lâm Bắc Thần ngồi trên ghế, hơi nheo mắt lại.
Lúc này, hắn cũng ý thức được trong lúc vô tình hắn đã làm ra một động thái lớn?
Trong lòng hắn khẽ động, cẩn thận lắng nghe tiếng xì xào bàn tán của những người chung quanh. Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, tiếng ồn ào một lần nữa thay thế sự yên tĩnh.
Bầu không khí trong tiền viện giống như khôi phục lại sự bình thường. Nhưng vẫn có rất nhiều người không ngừng liếc trộm Lâm Bắc Thần.
Qua mấy phút, vẫn không thấy Tiểu Tư Nhiên trở về, điều này khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy kỳ quái.
Hắn ném ra một quả “bom”, tại sao không có người tiếp đãi thế? Hắn chợt đứng dậy, bước đến cửa trung viện.
Vừa đến gần, trong đông đảo âm thanh huyên náo, hắn bắt được một âm thanh quen thuộc, đang lớn tiếng nói cái gì đó.
“Không cần nói nữa, vụ mua bán này không thể hoàn thành. Ta tùy thời có thể khai trừ ngươi.” Là âm thanh của Đại chưởng quỹ Ma Nguyên Trai Cái Tứ Dã.
“Cái đại nhân, ta xin ngài cho ta một cơ hội. Ban đầu, ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ là...”
Là âm thanh Thanh Lôi váy trắng đang đau khổ cầu xin.
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động.
Hắn lặng lẽ che giấu khí tức, tiến vào trung viện, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Hắn nhìn thấy Cái Tứ Dã, Tiểu Tư Nhiên và Thanh Lôi đang đứng trước một cánh cửa giống với cửa của văn phòng.
Những người chung quanh tránh ra xa.
Thanh Lôi váy trắng đang đau khổ cầu xin, ánh mắt đẹp rươm rướm nước mắt. Tiểu Tư Nhiên thì cười lạnh.
Cái Tứ Dã đưa tay nâng cằm Thanh Lôi: “Ngươi vốn cũng là kim bài mua sắm của cửa hàng, nhưng vì sao lại rơi vào kết cục ngay cả nhiệm vụ hàng tháng cũng không hoàn thành được, chính bản thân ngươi còn chưa rõ sao?”
Thanh Lôi vô thức tránh thoát bàn tay của Cái Tứ Dã. Nàng hiểu.
Nàng hiểu rất rõ.
Giống như chuyện Tiểu Tư Nhiên cướp khách của nàng hôm nay đã xảy ra rất nhiều lần trong quá khứ.
Vốn quy củ của cửa hàng không cho phép làm như thế.
Nhưng quy củ là do người định, tất cả còn không phải phụ thuộc một câu của Cái Tứ Dã sao?
Vị Đại chưởng quỹ kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, cố ý dung túng Tiểu Tư Nhiên, dùng thủ đoạn như thế để ép buộc nàng, nàng còn có cách nào nữa chứ?
Đau khổ chống cự lâu như vậy, Thanh Lôi thật sự có chút tuyệt vọng.
Nếu chỉ có một mình, cho dù làm ăn mày, nàng tuyệt đối cũng không khuất phục.
Nhưng nghĩ đến đứa con nàng coi như sinh mệnh, mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh đau khổ giày vò, chờ đợi rất nhiều điểm tín ngưỡng cứu mạng, nàng không dám tùy hứng.
Thanh Lôi cúi đầu.
Im lặng.
Trong biểu hiện quật cường mang theo sự tuyệt vọng.
Cái Tứ Dã cười nhạt một tiếng: “Bây giờ, ta chính là Đại chưởng quỹ của cửa hàng này, ta muốn ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể hoàn thành. Ta không muốn ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ không hoàn thành được. Ha ha, ta muốn cái gì, ngươi cũng biết rất rõ, chỉ cần hầu hạ ta, ngoan ngoãn dựa theo lời ta nói mà làm, ngươi có thể giữ được công việc này. Cho dù ngươi không hoàn thành nhiệm vụ vào cuối tháng, ngươi cũng có thể cầm lấy tiền lương đi lo cho đứa con tàn phế của ngươi, cứu lấy mạng sống của nó. Bằng không, hắc hắc, ngươi có tin hay không, chỉ cần ta nói ra ngoài, ngươi có rời khỏi Ma Nguyên Trai, những cửa hàng khác ở đại sảnh trạm trung chuyển tầng thứ tư này cũng không ai dám nhận ngươi.”
Thanh Lôi nghiến răng, trong lòng bắt đầu giao chiến. Nhưng biểu hiện đã dần dần chịu khuất phục.
Cái Tứ Dã nhạy bén nắm bắt được biểu hiện đó. Ông ta biết, tiểu hoa nhi trong cửa hàng cuối cùng cũng không thoát khỏi tay ông ta. Ông ta không khỏi cười đắc ý trong lòng.
Lúc này, Tiểu Tư Nhiên bên cạnh ho nhẹ một tiếng.
Cái Tứ Dã lập tức nhớ đến tiền viện còn có một vị khách nhân nặng ký đang chờ ông đi tiếp đãi, lập tức thu liễm lại: “Được rồi, ta còn phải đi chiêu đãi khách quý nữa, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi. Nếu ngươi đồng ý, sau một canh giờ nữa, ngươi ở đây chờ ta. Còn nếu ngươi nghĩ không ra, ngươi hãy trực tiếp rời khỏi chỗ này.”
Nói xong, ông ta cùng với Tiểu Tư Nhiên bước đến tiền viện. “Nhìn đi, tiểu mỹ nhân kia sắp khuất phục rồi đấy.”
Tiểu Tư Nhiên cười nói.