Từ đằng xa, đám người Mai Lâm mở to mắt.
Bọn họ rõ ràng nhìn thấy, Tông chủ tông môn kiếm đạo đỉnh cấp Đông Đạo Chân Châu Kiếm Vô Cực bị hơn một trăm thanh tàn kiếm trong nháy mắt xuyên qua cơ thể, bị giết thành bột mịn huyết nhục.
Chỉ như vậy thôi sao? Chết rồi?
Mặc dù điều này rất có lợi đối với phe mình, nhưng không biết vì sao trong lòng Mai Lâm, Tiêu Nhiên lại sinh ra một cảm giác không thể tin được.
Người vừa rồi còn đè Lâm Bắc Thần xuống đánh, bây giờ đã lên bàn thờ ngửi nhang rồi sao?
Vừa rồi, không phải bệnh sỏi thận của Kiếm Vô Cực phát tác chứ? Hay là tuyến tiền liệt bị nhiễm trùng? Hoặc thần kinh tọa bị đau?
Nhất định ông ta đột nhiên thất thần rồi.
Nếu không, tại sao lại như thế?
Còn Lâm Bắc Thần lại không hề do dự chút nào.
Hắn như quỷ mị vọt đến bên cạnh Kiếm Vô Cực. Trong khoảnh khắc ông ta nổ tung, toàn bộ trang bị đều rơi hết ra ngoài, nhất là Hoang Thần Lệnh, vốn nó đang phản kháng, nhưng sau khi được cất vào Baidu Netdisk, nó cũng giống như Bất Diệt cổ kiếm trước đó, trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, đi theo Lâm Bắc Thần.
“A ha ha ha....”
Lâm Bắc Thần một tay vén mái tóc đen tán loạn, cười theo kiểu nhân vật phản diện: “Ngân kiếm trong tay, ta có cả thiên hạ.”
Ngân kiếm quả nhiên có tác dụng giết Thiên Nhân làm rơi thần khí.
Thần khí do thiên ngoại chế tạo, ngay cả thần linh cũng có thể bị giết chết. Đại Thiên Nhân bị đâm trúng một kiếm, lập tức bị trọng thương, hoàn toàn không khôi phục được. Cho dù Biển Thước nhìn thấy cũng phải hô to “Không trị được, cáo từ, chờ chết đi.”
Sử dụng kiếm trận thôi động đại ngân kiếm, quả nhiên ngay cả Thiên Nhân như Kiếm Vô Cực cũng đỡ không nổi.
Lúc trước, Lão Học Cứu cảnh giới Đại Võ Sư lợi dụng Nguyệt Nha Nhi thôi động kiếm trận, có thể phát huy chiến lực ngay cả Thiên Nhân cấp bốn năm cũng không ngạnh kháng được. Thuật kiếm trận như thế quả nhiên có thể vượt cấp chém giết, nghịch hành sát phạt thần tích.
Nhất là đối với dị năng nhân nắm giữ Tiên Thiên Huyền Khí Kim hệ điều khiển kim loại như Lâm Bắc Thần, nó giống như được chế tạo riêng cho hắn, có thể phát huy uy lực thuật kiếm trận đến cực hạn.
Huống chi, vừa rồi Lâm Bắc Thần còn rất âm hiểm dùng hai trăm thanh tàn kiếm để yểm hộ, dùng bảy mươi hai thanh tàn kiếm bày trận, dùng lực trận pháp thôi động đại ngân kiếm... chậc chậc chậc.
Dưới trăm phương nghìn kế như vậy.
Kiếm Vô Cực không chết thì ai chết chứ?
Ta quả nhiên là một thiên tài.
Lâm Bắc Thần tự chấm điểm cho mình, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm, gương mặt đắc ý.
Sự thật chứng minh thiên tài chân chính vẫn không chơi lại thiên tài trang bức.
A hố hố...
Lúc này, một trận chiến giữa một cặp đại Thiên Nhân khác trên bầu trời đã có kết quả.
“A...”
Trong tiếng kêu gào thê thảm, Tử Dương Kiếm Tông Ngụy Đông Thành phun máu, nhanh chóng lui lại.
Hiển nhiên, ông ta không chống đỡ nổi nữa, trở thành bại tướng dưới tay nữ quan viên thần bí.
Một bên khác, Chân Như Long tính tình nóng nảy bị Hùng Bá trảm đến miệng phun máu tươi, rơi xuống dung nham cuồn cuộn bên dưới, phát ra tiếng gầm thét, giãy dụa mấy lần cũng không thoát được.
Sinh Tử Vô Định Đàm Lưu Hỏa khổ chiến với Phủ chủ Văn Hương kiếm phủ Hoa Phi Hoa, hành động dần dần trở nên si ngốc, trên người đã trúng mấy kiếm, không ngừng chảy máu, cố gắng chèo chống, cho thấy không bao lâu nữa sẽ bại vong.
“Hỗ trợ thôi.”
Đỉnh đầu Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm vẫn màu xanh, hắn lập tức xông lên phía trước viện thủ cho Chân Như Long.
Lần này Lâm Bắc Thần không từ chối.
Mấy chuyện tốt giết đại Thiên Nhân để kiếm đồ rất hiếm có.
“Buông đại Thiên Nhân kia ra, để cho ta.”
Hắn thôi động thuật kiếm trận, giống như pháo đài di động xông đến. Vù.
Dưới kiếm trận thôi động, đại ngân kiếm không gì không phá.
Một sợi ngân quang hiện lên.
“A, tiểu tặc dám đánh lén lão phu?”
Tộc trưởng Hùng Bá của Vẫn Nhật Đại Hoang tộc bị chém đứt một cánh tay, rơi xuống dung nham cuồn cuộn bên dưới. Ông ta kêu lên đau đớn, nổi giận quay lại nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần: “Ta muốn giết ngươi.”
Nhưng hình ảnh tứ chi tái sinh nhờ Tiên Thiên Huyền Khí đã không xuất hiện. Thương thế chỗ cánh tay cụt cực kỳ quỷ dị.
Không cách nào khép lại được.
Sự kinh ngạc to lớn hơn vọt đến.
Hùng Bá còn chưa kịp phản ứng lần nữa, chỉ thấy ngân quang lấp lóe trước mắt.
Cơ thể cự nhân cao hơn ba mét lập tức bị chém thành mấy khối, giống như khối gỗ sụp đổ, rơi xuống dung nham bên dưới.
Mai Lâm cầm theo thanh Phong kiếm màu xanh không khỏi choáng váng. Cái này?
Giết đại Thiên Nhân giống như mổ heo?
Quá khoa trương rồi.
Ánh sáng nhạt lóe lên.
Mấy chục thanh tàn kiếm ẩn giấu bên trong một đống tàn kiếm, được những thanh tàn kiếm khác yểm hộ bay trở về, rơi xuống lòng bàn tay Lâm Bắc Thần.
Những đồ vật rơi từ trong thi thể Hùng Bá treo bên trên xuống đã biến mất không thấy đâu. Bao gồm thanh cự kiếm trong tay ông ta.
Ở đây có một kiến thức rất phổ biến, mọi người đều biết, lãnh tụ thế lực kiếm đạo sử dụng vũ khí tuyệt không phải phàm phẩm.
Liếm bao cảnh giới công nghệ cao. Lâm Bắc Thần đắc ý trong lòng.
Lão Học Cứu của viện nghiên cứu kiếm trận không hổ danh là người Lâm Bắc Thần ta kính trọng nhất.
Bộ thuật kiếm trận kia tuyệt đối chuẩn bị cho hắn. Dưới dị năng điều khiển kim loại, hắn thi triển kiếm trận không cần Huyền khí cường đại và tu vi tinh thần lực.
Ba trăm thanh tàn kiếm bay tán loạn đầy trời giống như ba trăm đứa trẻ vừa nghe lời vừa có thể đánh, chỉ cần một ánh mắt của Lâm Bắc Thần, bọn chúng có thể điên cuồng nhào đến địch nhân.
Chậc chậc chậc.
“Kế tiếp là ai chứ?”
Lâm Bắc Thần bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Ánh mắt của hắn hướng về phía từng cặp đại Thiên Nhân đang chém giết trên chiến trường, trong lòng âm thầm cân nhắc, tìm kiếm những kẻ tương đối giàu có một chút. Nếu giết chết toàn bộ...
Lúc này, một tiếng kinh hô truyền đến.