Chỉ thấy tay phải cầm kiếm của Lục Quan Hải đang khổ chiến với Sơn chủ Độc Điệp Sơn Huống Tu Tử lóe lên ánh sáng màu đen, bắt đầu thấm vào da thịt.
Kịch độc.
Dấu hiệu độc tính đó, Lâm Bắc Thần rất quen thuộc.
Là Thoát Xác Chi Độc của Độc Điệp Sơn.
Là một trong những loại kỳ độc nghe tiếng gần xa ở Đông Đạo Chân Châu.
Không ổn rồi.
Sư nương đã bị trúng độc.
Sư phụ...
A?
Đúng rồi.
Nơi này đánh đến náo nhiệt như vậy, vì sao lão Đinh còn không xuất hiện?
Sợ chết trốn đi dường như không phải phong cách làm người của ông.
Nghi ngờ này nhanh chóng nổi lên trong đầu hắn, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để truy vấn ngọn nguồn.
Cứu sư nương quan trọng hơn.
“Tiểu sư nương, ngươi cố chịu đựng, ta đến đây.” Lâm Bắc Thần lớn tiếng gào thét, sau đó nhào đến.
Bất kể thế nào, giữa nữ nhân thanh lãnh cao ngạo này và lão Đinh vẫn có một đoạn nghiệt duyên tồn tại. Lâm Bắc Thần ta là đệ tử yêu thương sư phụ nhất, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn “tiểu sư nương” xảy ra chuyện.
Dù sao lão Đinh cũng là người mà ta tôn kính nhất.
Hắn khống chế ba trăm tàn kiếm gào thét phóng đến Độc Điệp Sơn Huống Tu Tử. “Ha ha ha, tiểu đệ đệ, nhỏ như vậy đã biết đau lòng sư nương rồi sao?”
Huống Tu Tử trêu chọc.
Dung mạo vị đại Sơn chủ Độc Điệp Sơn tuyệt diễm, cánh chim màu đen lay động không ngừng thay đổi vị trí, phong tình mị hoặc, vô cùng có lực hấp dẫn, giống như đại yêu cơ bay múa tuyệt đại.
Nàng ta không để Lâm Bắc Thần trong lòng.
Bởi vì Kiếm Vô Cực và Hùng Bá chết quá nhanh, đến mức Huống Tu Tử không phát hiện ra được.
Cho nên, khi đối mặt với kiếm trận của Lâm Bắc Thần, nàng ta đã phạm vào sai lầm giống với Kiếm Vô Cực, cho rằng một hậu bối điều khiển nhiều phi kiếm như vậy, ngoại trừ lòe loẹt bên ngoài, hoàn toàn không hề có lực sát thương chút nào.
Trên thực tế chính là như thế.
Thuật kiếm trận ở đại lục Đông Đạo Chân Châu chỉ có thể được xem là “kỹ năng dâm xảo” mạt lưu. Trước đây nó cũng được xem là chiến kỹ nhưng không bằng pháp nhãn cường giả chân chính.
Chủ yếu là yêu cầu đối với người tu hành quá mức... khụ khụ...
Phải cần tu vi Huyền khí cường đại và tinh thần lực thâm hậu mới có thể đạt đến trí cực cảnh.
Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ này.
Con mẹ nó, ta đã có Huyền khí cường đại và tinh thần lực thâm hậu, ta còn đi tu luyện thuật kiếm trận làm gì?
Ta tiếp tục đi sâu vào con đường chủ tu của mình không phải thơm hơn sao? Tinh lực và thời gian của mỗi người đều có hạn.
Cần chi phải đi phụ tu thuật kiếm trận chứ?
Nhưng Lâm Bắc Thần chính là một dị số.
Tiên Thiên Huyền khí Kim hệ mang theo dị năng điều khiển kim loại giúp cho hắn cho dù chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với thuật kiếm trận cũng có thể thuận buồm xuôi gió.
Thuật kiếm trận có thể tăng thêm hai phần bảo hiểm cho Lâm Bắc Thần.
Tầng bảo hiểm thứ nhất chính là, dưới sự khống chế âm hiểm của hắn, thuật kiếm trận trước khi hình thành căn bản sẽ không lộ ra khí cơ chân chính, đến mức đối thủ thường hay xem nhẹ, phạm phải sai lầm chủ quan.
Tầng bảo hiểm thứ hai chính là hắn sử dụng hơn hai trăm thanh kiếm che giấu bảy mươi hai tàn kiếm thật dùng để bày trận.
Cho nên, đợi đến khi Huống Tu Tử bị vây khốn, nàng ta rốt cuộc mới ý thức được sự không đúng.
Bảy mươi hai thanh kiếm định giữa hư không giống như bảy mươi hai tinh đấu, trong khoảnh khắc lợi dụng lực thiên địa bên trong không gian dung nham, giam cầm phạm vi không gian này.
Nhiều cường giả chiến đấu trong không gian nhỏ hẹp như thế, tiêu tán đủ loại năng lượng Huyền khí đều có thể bị kiếm trận sử dụng, hóa thành lực trận pháp, cuồn cuộn ép tới.
Tiếng chuông báo động điên cuồng vang lên trong lòng Huống Tu Tử, khiến nàng ta biến sắc.
Nàng ta mấy lần phá vây nhưng nàng ta động kiếm trận cũng động. Nàng ta xông vào chỗ nào cũng đều khuếch tán đến bảy mươi hai tàn kiếm, hoàn toàn không thể nào thoát trận.
“Ha ha ha, mặc dù ta chỉ biết Thái Ất Phân Quang Họa Địa Vi Lao Kiếm Trận này thôi, nhưng chỉ cần ngươi tiến vào kiếm trận, trừ phi là đại Thiên Nhân đỉnh phong, nếu không, ngươi sẽ không thể nào thoát thân. Tỉnh lại đi.”
Lâm Bắc Thần vừa khống chế trận pháp vừa cười to.
Đồng thời, hắn ném một viên Ngân Kiều Giải Độc Phiến cho Lục Quan Hải.
Tiểu sư nương thần thái thanh lãnh cao ngạo hơi cau mày, nhưng vẫn đưa tay tiếp lấy dược hoàn, bên trong ánh mắt to tròn mang theo sự nghi hoặc.
Lâm Bắc Thần cũng không giải thích.
Hắn tiếp tục điều khiển trận pháp đối phó Huống Tu Tử.
Tuyệt đại yêu cơ đó đúng là phong tình vạn chủng, mỗi một cọng lông tơ trên người đều tản ra một loại mị hoặc cốt tủy phong tao. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều có thể kích phát dục vọng của bất kỳ nam nhân nào.
Tiếc là, dù sao Lâm Bắc Thần cũng đã trải qua khảo nghiệm LSP, kiến thức rộng rãi. Cho nên, hắn có thể khắc chế lực mị hoặc như thế.
Sau khi liên tục vỗ cánh mấy lần cũng không thể đánh tan được kiếm trận, Huống Tu Tử quay sang nhìn Lâm Bắc Thần, nở nụ cười xinh đẹp: “Tiểu đệ đệ, mau thả ta ra, nếu không, tỷ tỷ sẽ giết cả nhà ngươi đấy.”
Lâm Bắc Thần nổi giận ngay tại chỗ.
“Ngươi nói ai nhỏ?”
Hắn hận nhất người khác uy hiếp hắn, nhưng lúc này, oán niệm “giết chết cả nhà” cũng không bằng một chữ “tiểu”, nhất là câu nói này lại phát ra từ miệng một nữ nhân phong tình vạn chủng.
Uy thế kiếm trận trong nháy mắt bộc phát giống như lũ quét. Vù.
Một luồng hàn quang bắn qua.
Là đại ngân kiếm.
Kiếm trận đã bộc phát lực công kích.
“A...”
Huống Tu Tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực, không khỏi biến sắc.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, nghiến răng nói: “Ngươi không phải nói ngươi chỉ biết một loại kiếm trận cầm tù thôi sao? Vừa nãy rõ ràng là... ngươi đúng là tên lừa đảo.”
“Người phạm sư nương ta, tuy đẹp tất tru.”
Lâm Bắc Thần nghĩa chính ngôn từ nói.
Đồng thời hắn còn bí mật truyền âm: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua nam nhân càng anh tuấn thì sẽ càng gạt người sao? Nam nhân miệng gạt cả người lẫn quỷ? Nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết trèo cây?”