“Mau đến hỗ trợ cho ta.”
Lâm Bắc Thần thở hồng hộc: “Mai Lâm huynh trưởng, mau đến giúp ta.”
Viện thủ Phong Kỷ viện Tiêu Nhiên và các đệ tử Bạch Vân thành: “....”
Mai Lâm: “...”
Vừa rồi hắn còn nói giữa hai người không quen thân lắm.
Mai Lâm vận chuyển huyền khí bên trong cơ thể, miễn cưỡng áp chế thương thế, không rên một tiếng rút kiếm lao lên, không hề do dự và trì hoãn.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ kinh khủng không ngừng truyền ra giữa ba thân ảnh biến hóa giao thoa.
“Ăn của ta một sữa.”
Lâm Bắc Thần không ngừng ném Thủy Liệu Thuật, gia trì cho Mai Lâm.
Cuối cùng cũng khiến cho vị thiên kiêu Phong Lôi Đại Kiếm tộc phải kêu gâu gâu.
Mai Lâm cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỹ thuật này của Lâm Bắc Thần chính là thần kỹ xa luân chiến đánh lâu dài.
Toàn thân của hắn thoải mái, muốn rống to một tiếng.
“Đáng tiếc, khi ta bị chém cụt tay, lại không có Lâm Bắc Thần ở đây. Bằng không...” Mai Lâm chú ý đến cánh tay cụt đã được nối lại thành công của Tiêu Nhiên.
Cuộc chiến tiếp tục.
Lâm Bắc Thần rất nhanh phát hiện thế cục không ổn.
Bởi vì hắn và Mai Lâm liên thủ nhưng cũng không cách nào áp chế Kiếm Vô Cực.
Ngược lại còn bị người ta đánh cho.
Ầm ầm.
Hai thân ảnh bay rớt ra ngoài, một trái một phải đâm vào vách cầu đá, khiến bụi mù bay tán loạn.
Lâm Bắc Thần thuận theo vách đá trượt xuống, vừa thổ huyết vừa trị liệu vừa phàn nàn: “Họ Mai nữa, ta ném sữa cho ngươi lâu như thế, ngươi lại không ra sức?”
Mai Lâm cũng trượt xuống bên cạnh, vừa trị liệu vừa cau mày.
Nếu cứ tiếp tục như thế, thua là điều không cần bàn cãi.
Nhưng không thể lui lại được nữa.
Hắn không rên một tiếng, mang theo Phong kiếm chuẩn bị xông lên phía trước lần nữa. Thời gian Lôi kiếm nạp điện còn chưa đủ.
“Để cho ta một mình tới đi.”
Lâm Bắc Thần đưa tay ngăn lại: “Ngươi lui ra phía sau, ta muốn phóng to.”
Trong nháy mắt sau đó.
Bên cạnh Lâm Bắc Thần, từng ngôi sao bắt đầu sáng lấp lóe.
Ba trăm tàn kiếm xuất hiện chung quanh, giống như quần tinh vây quanh mặt trăng, bảo vệ hắn bên trong.
“Ha ha ha, Ngự Kiếm Thuật?”
Kiếm Vô Cực nhìn thấy, liền chế giễu: “Tiểu bối, tu vi huyền khí của ngươi không đủ, cưỡng ép khống chế nhiều phi kiếm như thế đã là nỏ mạnh hết đà. Ngươi còn muốn đấu với ta? Đúng là ngu xuẩn.”
“Thật sao?”
Khóe miệng Lâm Bắc Thần cong lên một đường cong.
Ngu xuẩn?
Để ta cho ngươi mở mang kiến thức một chút thế nào là uy lực kiếm trận. Một giây sau, trăm kiếm tề xuất.
“Tôn tặc, ngươi có dám tiếp ta một chiêu hay không?”
Bên trong kiếm ảnh đầy trời, Lâm Bắc Thần lên tiếng trào phúng.
Kiếm Vô Cực cười lạnh không nói, huyền khí ngưng tụ ngoài thân. Cho dù không có Bất Diệt cổ kiếm trong tay nhưng với cường giả kiếm đạo trình độ như ông ta, chỉ một ý niệm, kiếm khí tự sinh. Một sợi huyền khí cũng có thể biến thành Sát Lục Chi Kiếm.
Vù vù vù vù!
Tiếng rít phá không vang lên.
Mấy trăm thanh kiếm kích xạ từ phía đối diện.
“Chỉ có bề ngoài mà thôi.”
Kiếm Vô Cực cười lạnh, nhìn ba trăm thanh tàn kiếm bay vụt trên không, bày ra trận hình thứ tự trước sau, dường như hợp thành một thanh đại kiếm cự hình...
Nhưng có tác dụng gì cơ chứ?
Ngay cả tổ hợp thành thần linh, trong cuộc chiến giữa Thiên Nhân đỉnh cấp, không phải gia tăng số lượng thì có thể bù đắp chất lượng.
Với trình độ phi kiếm như thế, cho dù ta đứng bất động cũng vô pháp tạo thành tổn thương cho ta.
Thậm chí, ngay cả Tiên Thiên Huyền Khí hộ thân của ta cũng không trảm được. Khóe miệng Kiếm Vô Cực hiện lên nụ cười lạnh.
Rầm rầm rầm!
Hơn mười thanh tàn kiếm gào thét đụng vào vị trí cách ông ta ba mét.
Quả nhiên chỉ có thể kích thích từng tầng huyền khí gợn sóng, hoàn toàn không cách nào phá mở lồng khí, thậm chí cũng không rung chuyển được thân hình của ông ta, càng không nói đến việc tạo thành sát thương cho ông ta.
“Ha ha, hy vọng của Bạch Vân thành và Kỳ lão đều dồn hết lên người ngươi, thật sự là... A?” Lời còn chưa dứt.
Một cảm giác lạnh buốt kỳ lạ truyền đến trước ngực.
Kiếm Vô Cực cúi đầu nhìn lại.
Chấn kinh và sợ hãi khó mà hình dung, giống như một bức tranh thủy mặc được phủ màu, nhìn chậm chạp nhưng lại dần dần lan khắp toàn bộ gương mặt.
Ta bị thương rồi?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Một dấu chấm hỏi thật lớn lướt qua trong đầu.
Cũng trong lúc này, khí cơ của ông ta nhanh chóng sụp đổ, Tiên Thiên Huyền Khí bắt đầu tán loạn.
Đợi đến khi Kiếm Vô Cực muốn ngưng kết công thể để chữa thương, ông ta mới phát hiện không biết vì sao vết thương không cách nào khép lại được.
Cho dù đại Thiên Nhân có năng lực tái sinh tứ chi cũng không có tác dụng.
Khi trong lòng ông ta hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng lần nữa, tim của ông ta đã bị nát.
Một đại kiếm ngân quang lóng lánh đã xuyên qua trái tim.
Đại ngân kiếm.
Binh khí Lâm Bắc Thần thích nhất.
Cũng chính vào lúc này, Kiếm Vô Cực mới phát hiện “chân tướng sự thật”.
Ba trăm thanh tàn kiếm bay vụt đến, trong đó có hơn hai trăm là chướng pháp nhãn đánh yểm trợ mà thôi, bảy mươi hai thanh tàn kiếm mới thật sự ngưng tụ.
Hư không xung quanh mơ hồ hợp thành một loại trận pháp nào đó.
Hạch tâm trận pháp này chính là thanh đại ngân kiếm vô kiên bất tồi.
Thuật kiếm trận?
Lâm Bắc Thần còn là một yêu nghiệt tinh thông thuật kiếm trận?
Mang theo nghi hoặc khổng lồ như thế, ý thức tư duy của Kiếm Vô Cực bắt đầu sa vào hắc ám vô biên vô tận.
Trước khi chút ý thức cuối cùng biến mất, ông ta mơ hồ nhìn thấy vô số tàn kiếm bay múa giống như đàn chim về tổ, vui vẻ đập vào mặt, tràn vào ôm ấp, đâm vào cơ thể...