“Ngươi cứ đánh trước đi.”
Lâm Bắc Thần cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói.
Ta còn việc chưa hỏi xong mà.
Đại bảo bối trung thực hỏi gì đáp nấy như Tiêu Nhiên chẳng mấy khi gặp, ta nên tranh thủ một lần ép khô ông ta.
“Nếu vị Ảm Nguyệt Thánh Tử kia cùng với Bạch Vân thành là quan hệ hợp tác, vì sao lại muốn lợi dụng nhục thân của lão tổ sư để phong ấn Ảm Nguyệt Thánh Tử chứ? Về sau trở mặt à?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Tiêu Nhiên đáp: “Việc này nói ra rất dài dòng, lúc trước...” “Vậy thì nói ngắn thôi.”
Lâm Bắc Thần ngắt lời.
Tiêu Nhiên dừng lại một chút, sau đó tận lực nói ngắn gọn lại: “Là bởi vì Ảm Nguyệt Thánh Tử bị hãm hại, hỏng mất thần trí, lạm sát kẻ vô tội. Để cứu hắn, cũng là để ngăn cản hắn tạo sát nghiệt, cho nên lão tổ sư cắt thịt tự ưng, lợi dụng trận pháp Kiếm trủng và cơ thể bản thân tạm thời phong ấn Ảm Nguyệt Thánh Tử ở đây...”
“Bị ai hãm hại?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
“Còn có thể là ai nữa chứ?” Tiêu Nhiên nhìn đám người Kiếm Vô Cực, hận thù nói: “Đương nhiên là bị người sau lưng đám cẩu tặc kia, phản đồ lớn nhất Bạch Vân thành từ trước đến nay, Vệ Danh Thần.”
Mẹ kiếp!
Lại là Vệ Danh Thần.
Tên cẩu vật kia chẳng những cướp nữ nhân của ta, còn gần như toàn diệt Bạch Vân thành. Đúng là thâm cừu đại hận.
Mà này...
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói các thế lực kiếm đạo bao gồm Bất Diệt Kiếm Tông đều là thế lực dưới trướng Vệ Danh Thần? Tên cháu trai này từ lúc nào có được thế lực lớn như vậy chứ?”
“Hôm nay ta cũng mới biết.”
Tiêu Nhiên nói: “Hôm nay Vệ Danh Thần xuất hiện, giọng điệu đối với Kiếm Vô Cực, Hùng Bá và Ngụy Đông Thành hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh cho thuộc hạ.”
“Khoan đã.”
Lâm Bắc Thần hai lần cắt ngang, mở to mắt hỏi lại: “Hôm nay, Vệ Danh Thần xuất hiện?”
Tiêu Nhiên đáp: “Đương nhiên, Lâm sư điệt không biết à?”
Nói xong, ông ta lập tức tường thuật lại sự việc xảy ra một lần.
Lúc này, Lâm Bắc Thần mới biết được một chút tiền căn hậu quả, miễn cưỡng xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau.
Tóm lại một câu.
Mẹ cha Vệ Danh Thần nhà ngươi!
“Nói như vậy, Vệ Danh Thần và Kỳ lão vẫn còn đánh nhau bên ngoài?”
Lâm Bắc Thần xác nhận lại lần nữa.
Vẻ mặt Tiêu Nhiên lại càng trở nên kỳ quái: “Ngươi không biết à? Chẳng lẽ không phải Kỳ lão sắp xếp ngươi đến đây sao?”
Vừa rồi, truyền tống môn âm dương hai màu trắng đen chính là thủ đoạn của Kỳ lão. Lâm Bắc Thần cũng không trả lời.
Chuyện này có lẽ có liên quan đến Kỳ lão.
Lão già này còn thiếu hắn một ân tình.
Kết quả đến bây giờ vẫn còn chưa trả.
Còn mở truyền tống môn ám toán hắn.
Nhất định ông ta muốn mượn tay Kiếm Vô Cực xuất kỳ bất ý giết chết hắn.
Đúng là lão già âm hiểm.
“Mau ra tay đi.”
Bên cạnh truyền đến tiếng rống giận dữ của Mai Lâm: “Lâm Bắc Thần, ngươi mau ra tay... ta sắp không được rồi.”
Rốt cuộc, nội tình của vị thiên tài kiêu ngạo Phong Lôi Đại Kiếm tộc tích lũy chưa đủ, bị Kiếm Vô Cực đè ép treo lên đánh, tràn ngập nguy hiểm, không thể không một lần nữa từ bỏ kiêu ngạo, lớn tiếng cầu viện Lâm Bắc Thần.
“Nam nhân không thể nói mình không được.”
Lâm Bắc Thần quay đầu thủ thế “cố lên”, sau đó quay lại tiếp tục hỏi Tiêu Nhiên: “Cho nên, kế hoạch tiếp theo của các ngươi là gì?”
Nếu đám người Mai Họa Sóc, Hoa Phi Hoa lựa chọn ở lại đây nghênh chiến đám người Kiếm Vô Cực, mở ra thế đối kháng với thế lực danh đao ăn cướp trắng trợn không hề che giấu, nhất định đã có một kế hoạch rất chu toàn.
Ai biết gương mặt Tiêu Nhiên lại hiện lên sự mờ mịt, sau đó chậm rãi hỏi: “Kế hoạch? Kế hoạch gì?”
Lâm Bắc Thần: “....”
Nhóm đại ca ngươi đánh nhau ở đây mà không có kế hoạch tiếp theo sao?
Tiêu Nhiên dường như hiểu được ý của Lâm Bắc Thần: “Ta hiểu rồi, chính là giữ vững không gian nham tương này, bóp chặt đường hành lang sau lưng, phòng ngừa lão Thành chủ bị quấy nhiễu, sau đó giết sạch toàn bộ bọn chúng ở đây, suy yếu lực lượng Đại Hoang Thần Điện...”
Emmmm...
Đúng là kế hoạch tốt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đa số cường giả trận doanh Bạch Vân thành rơi vào thế hạ phong, Lâm Bắc Thần sẽ nhịn không được mà khen kế hoạch đơn giản nhưng thô bạo này một tiếng.
Nhưng vấn đề là, nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạch Vân thành, các thế lực như Phong Lôi Đại Kiếm tộc sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm, cuối cùng chính bản thân bọn họ sẽ bị giết sạch.
“Nhanh lên, Lâm Bắc Thần, con mẹ nhà ngươi...” Mai Lâm bên cạnh một tay huy kiếm, bắt đầu chửi tục.
Mồ hôi ướt sũng xen lẫn máu khiến cho tóc của hắn dính sát vào huyệt Thái Dương và gương mặt. Dưới áp lực đáng sợ, hắn không ngừng lui lại.
Mai Lâm có một loại cảm giác hỏng bét chưa từng thể nghiệm, chỉ cần Kiếm Vô Cực đánh ra một kiếm nữa, hắn sẽ bị đâm chết.
“Ai cha, phiền nhất chính là loại nam nhân này.”
Lúc này, Lâm Bắc Thần vẫn chưa thỏa mãn xoay người lại, mang theo ngân kiếm gia nhập chiến trường: “Chúng ta cũng không phải quen thân, ngươi có thể thận trọng một chút không? Cần chi phải lớn tiếng kêu lên như vậy.”
Oành.
Mai Lâm trực tiếp bị đánh bay.
Hắn đâm vào vách đá, trượt xuống cầu đá. Nhờ cường giả Phong Lôi Đại Kiếm tộc cứu hộ, hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng lên, thở phì phò như trâu, đến mức như muốn phun cả trái tim ra ngoài.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ liên tục không ngừng truyền ra từ bên trong cuộc chiến.
Lâm Bắc Thần cầm thanh ngân kiếm, trong nháy mắt đã giao thủ với Kiếm Vô Cực hơn mười chiêu.
Rất nhanh rơi vào thế hạ phong.
Lâm Bắc Thần cảm thấy mặc dù thanh đại ngân kiếm của hắn cực kỳ sắc bén, có thể tùy ý giết chết Thiên Nhân cấp sáu, nhưng đối đầu với Thiên Nhân chất lượng tốt hơn như Kiếm Vô Cực, thuộc tính sắc bén của đại ngân kiếm cũng vô pháp phát huy, bị đối phương sử dụng tu vi huyền khí hùng hồn khắc chế gắt gao, hung hăng treo lên mà đánh.