“Huynh đệ, nếu không ngươi đến trước đi?”
Lâm Bắc Thần rời khỏi chiến đoàn.
Mai Lâm im lặng.
Nhưng tính cách của hắn cao ngạo, tuyệt không cầu người. Hắn không nói một lời, huy động Phong kiếm màu xanh chiến đấu với Kiếm Vô Cực. Lôi kiếm màu tím không biết từ lúc nào cắm vào vỏ kiếm sau lưng để “sạc điện”.
Lâm Bắc Thần nhìn lướt qua mấy cặp đại Thiên Nhân đang chiến đấu với nhau trên không trung, sau đó lui về phía đám người Tiêu Nhiên, tiện tay ném Thủy Liệu Thuật qua. Tiếng rên rỉ khiến tim đập mặt đỏ vang lên, thương thế trên người đệ tử Bạch Vân thành chỉ cần không phải gãy tay gãy chân, toàn bộ đều khôi phục trong nháy mắt.
Có một đệ tử Bạch Vân thành tâm tư cơ linh, từ nãy đến giờ vẫn luôn cầm cánh tay cụt của Tiêu Nhiên. Nhờ sự phối hợp của hắn, Lâm Bắc Thần một lần nữa thi triển Thủy Liệu Thuật, nối lại cánh tay đứt lìa cho vị Viện thủ Phong Kỷ viện.
Đáng tiếc đây không phải trái đất.
Bằng không, chỉ dựa vào thủ đoạn nối chi gãy này, đoán chừng hắn sẽ tự do phát tài.
Lâm Bắc Thần cảm khái trong lòng một câu, sau đó vội hỏi tình huống trước mắt như thế nào.
Tiêu Nhiên khôi phục tu vi, thương thế cũng được chữa trị. Ông ta thở phào một hơi, tường thuật lại một cách tóm tắt.
Đột nhiên có cường giả của Bất Diệt Kiếm Tông, Vân Nhật Đại Hoang tộc, Vô Định Vô Kiếm Tông, Độc Điệp Sơn và Tử Dương Kiếm Tông giết đến, bị ông điều khiển dị năng Kim hệ khống chế phi kiếm trực tiếp giết chết.
Càng về sau, cường giả các phương trong loạn chiến rốt cuộc cũng ý thức được cuối đường hành lang cầu đá chính là tử vong chi địa, không phải nơi bọn họ có thể xâm nhập, lập tức cách xa.
“Cho nên, ngay từ đầu địch nhân thần bí chặn giết cường giả các phương bên ngoài Bạch Vân thành thật ra là do Bất Diệt Kiếm Tông dẫn đầu các thế lực kiếm đạo gây ra?”
Lâm Bắc Thần nghe xong, tò mò hỏi.
Tiêu Nhiên gật đầu nói: “Đúng là bọn họ. Để lừa dối các phương, bọn họ còn cố ý giết một số người của mình. Đúng là một đám súc sinh phát rồ.”
“Tại sao Phong Lôi Đại Kiếm tộc, Văn Hương kiếm phủ và Cực Thượng Tam Quang tộc lại giúp chúng ta?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
Tiêu Nhiên nói tiếp: “Bởi vì chúng ta có cùng lợi ích. Bọn họ chịu Đại Hoang Thần Điện ức hiếp, bóc lột nhưng không nguyện ý thần phục. Mấy năm qua, dưới sự chèn ép của lực lượng phụ thuộc Đại Hoang Thần Điện, chúng ta bị tổn thất nặng nề. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng sẽ có nguy hiểm vong tộc diệt tông. Vì thế, bọn họ mới bí quá hóa liều, muốn trong bố cục lần này cho lực lượng Đại Hoang Thần Điện hệ một đòn thống kích phủ đầu.”
“Cho nên, phủ Thành chủ ngay từ đầu đã biết được nội tình bên trong, biết sẽ có người quấy rối ra tay trong đại hội luận kiếm?”
Lâm Bắc Thần hiểu ra.
Tiêu Nhiên nói: “Đúng vậy, Bạch Vân thành bị lực lượng Đại Hoang Thần Điện hệ chèn ép không phải ngày một ngày hai. Nhất là từ lúc thiên tài Kiếm Thánh viện Bạch Vân thành ngày xưa Vệ Danh Thần phản loạn, ám toán bắt lão thành chủ đi, thế cục có thể nói là ngày càng sa sút.”
“Khoan đã?”
Lâm Bắc Thần ngắt lời: “Ngươi nói lão Thành chủ mất tích, thật ra là bị Vệ Danh Thần bắt đi?”
Tiêu Nhiên gật đầu.
Tin tức công bố ra bên ngoài, lão Thành chủ mất tích một cách bí ẩn, Bạch Vân Bạch Kiếm cũng theo đó mà không rõ tung tích.
Nhưng sự thật thì Bạch Vân thành vẫn luôn biết lão Thành chủ đang ở đâu, cũng biết Bạch Vân Bạch Kiếm tượng trưng cho quyền lực tối cao của Bạch Vân thành thật ra đang nằm trong tay Vệ thị.
“Không đúng.”
Lâm Bắc Thần bật thốt: “Ta đã nhìn thấy lão Thành chủ trong không gian nham tương kia mà.”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên im lặng.
Việc hắn lén vào Kiếm trủng đã không đánh mà khai.
Cũng may sắc mặt Tiêu Nhiên chỉ có vẻ khác thường một chút, cũng không nói thêm câu nào: “Vị bên trong kia chính là Đại tổ sư khai phái Bạch Vân thành.”
Lâm Bắc Thần chớp mắt.
Thì ra hắn nhận nhầm người.
“Vậy tại sao lại phải phong ấn?”
Rốt cuộc cũng gặp được một người nguyện ý biết gì nói nấy, Lâm Bắc Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, đánh vỡ nồi đất hỏi cho bằng hết.
“Bởi vì bên trong cơ thể tổ sư gia phong ấn Thiên Ngoại Tà Ma.”
Tiêu Nhiên đáp.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm: “Nói cách khác, thật ra Bạch Vân thành chúng ta bị oan. Chúng ta hoàn toàn không có cấu kết với Thiên Ngoại Tà Ma, ngược lại còn vì sự nghiệp đối kháng Thiên Ngoại Tà Ma, vì nhân dân đại lục Đông Đạo Chân Châu mà kính dâng cả thanh xuân lẫn nhục thể.”
Tiểu Nhiên: “...”
Ông ta có thể nghe hiểu vấn đề nhưng vẫn cảm thấy là lạ.
Nhưng cân nhắc đến Lâm đại thiếu là một não tàn ai cũng biết, nhiều khi hay nói ra những lời nói kinh người, ông chỉ đành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Cũng không phải.”
Tiêu Nhiên truyền âm: “Quan hệ giữa Bạch Vân thành và Ảm Nguyệt Thánh Tử thật ra là quan hệ hợp tác rất tốt. Nhưng tin tức mà Bất Diệt Kiếm Tông nắm giữ trước đó cũng là thật.”
Lâm Bắc Thần hít vào một hơi khí lạnh.
Cái gọi là quan hệ hợp tác không phải là thông đồng lẫn nhau sao? Lại không sợ mất mặt mà thừa nhận.
Thì ra, bọn họ thật sự có cấu kết với tà ma.
Tiêu Nhiên nhìn thấy biểu hiện cổ quái của Lâm Bắc Thần, vội vàng truyền âm giải thích: “Ngươi còn trẻ, có chỗ không biết, thật ra sinh linh thiên ngoại không nhất định là tà ma làm việc ác bất tận, mà những người được gọi là thần chính thống cũng chưa chắc là chân thần thập toàn thập mỹ.”
Cắt!
Cái này đương nhiên ta biết.
Trong hồ nuôi cá của ta cũng có mấy con cá thiên ngoại đấy thôi.
Chủ yếu là, không nghĩ đến Bạch Vân thành ngươi có danh xưng là một trong những người trung thành nhất của Kiếm Chi Chủ Quân, sau lưng lại hợp tác với sinh linh thiên ngoại. Xem ra, hệ thống tín ngưỡng thần chính thống của Đông Đạo Chân Châu đã sớm bị thẩm thấu thành cái sàng rồi.
Đúng lúc này.
“Còn không giúp đỡ?”
Một bên, Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm độc chiến Kiếm Vô Cực rốt cuộc sắp chống đỡ không nổi, bị ép phải từ bỏ kiêu ngạo, phát ra tiếng gào thét với Lâm Bắc Thần.