Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1649: Tiểu tử này đến giúp đối thủ thì có




Nói xong, ánh sáng nhạt đột nhiên lóe lên. Bất Diệt cổ kiếm liền biến mất.

Được cất vào Baidu Netdisk.

Cũng may trong thời gian này Lâm Bắc Thần tốn không ít huyền thạch và quả Thúy, đồng thời giải phóng dung lượng Netdisk. Nếu không, một thanh kiếm quý báu như vậy, biến thành số liệu cũng không nhỏ, không thể bỏ vào trong được.

Trong tầm mắt của hắn xuất hiện một thanh Bất Diệt cổ kiếm, khí tức bị ngăn cách với hết thảy bên ngoài, biến thành một bức ảnh tĩnh ở định dạng JPG, như một con cá chết nằm yên trong mâm.

“Lòng tham không đáy.”

Tông chủ Bất Diệt Kiếm Tông Kiếm Vô Cực cười lạnh: “Tiểu tử, thanh kiếm này của lão phu chính là đạo khí thượng phẩm, ngươi dám cất vào trong trữ vật khí? Ngươi đúng là ngu không ai bằng. Ha ha, ngươi muốn chết. Ra cho ta... A?”

Nụ cười lạnh trên mặt ông ta đột nhiên chuyển thành chấn kinh.

Bởi vì tình huống thanh Bất Diệt cổ kiếm phá vỡ không gian trữ vật, chém thiếu niên trước mắt thành muôn mảnh không hề xuất hiện.

Bất luận ông ta thôi động bí thuật triệu hoán như thế nào, bỏ ra khí lực bao nhiêu, thanh Bất Diệt cổ kiếm nuôi dưỡng nhiều năm cũng không hề phản ứng chút nào.

Giống như nick bị một tên tra nam trên Wechat chặn vậy. Tại sao lại có thể như thế?

Kiếm Vô Cực vừa sợ vừa giận.

Lúc này, Lâm Bắc Thần rốt cuộc cũng đã làm rõ tình huống.

Hắn nhìn thấy Sở Vân Tôn, Lục Quan Hải cũng như vị đại diện thần bí của liên minh đế quốc Trung Ương.

Bọn họ đang khổ chiến.

Đối thủ thoạt nhìn lại rất mạnh.

Bọn họ đánh cái gì ở đây thế?

Một dấu chấm hỏi to lớn xuất hiện trong đầu Lâm Bắc Thần.

Tiếp theo, hắn nhìn thấy mười mấy đệ tử Bạch Vân thành người đầy máu đang bảo vệ Viện thủ Kỷ Phong viện Tiêu Nhiên.

Trong cuộc chiến với loại trình độ như thế, đệ tử Bạch Vân thành với cảnh giới Đại võ sư chẳng khác nào mấy con Husky bị một đàn ma thú thương lang tập kích. Tất cả đang lui về đường hành lang không gian nham tương to lớn đằng sau, run lẩy bẩy...

A?

Lão đầu tử Tiêu Nhiên hơi thảm.

Ông ta bị mất một cánh tay, sắc mặt trắng bệch.

Thần thái suy sụp.

Biểu hiện đó giống như có người thân vừa mất.

“Đi mau.”

Tiêu Nhiên cũng nhận ra Lâm Bắc Thần, lập tức lớn tiếng hô: “Mau rời khỏi nơi này, chạy mau đi.”

Thiếu niên này chính là thiên tài đỉnh cấp chân chính của Bạch Vân thành trong mấy năm gần đây.

Sau trận này, bất luận thắng hay bại, hắn vẫn là một trong những hy vọng không nhiều có thể kéo dài truyền thừa cho Bạch Vân thành.

Cho dù biết Lâm Bắc Thần có chiến lực Thiên Nhân cấp sáu, phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhiên vẫn xem hắn như hậu bối, không hy vọng hắn chết trong cuộc chiến này.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con chó trung thành nhất dưới trướng Sở Vân Tôn lại quan tâm ta như thế?”

Lâm Bắc Thần có chút ngoài ý muốn.

Lão gia hỏa đó không phải nhân vật phản diện sao?

Chẳng lẽ ông ta muốn tẩy trắng?

À, có lẽ bề ngoài anh tuấn cùng với tấm lòng thiện lương của ta đã cảm hóa bọn họ.

Trong lúc Lâm Bắc Thần đang định chào lại, hắn đột nhiên nhìn thấy một cường giả Thiên Nhân cấp bốn của Bất Diệt Kiếm Tông, trường kiếm trong tay lấp lóe không gì địch nổi đang chém chết từng đối thủ, sát khí vạn trượng thẳng đến đám người Tiêu Nhiên.

Sao?

Trước mặt Mô Thi Cuồng Ma ta mà dám giết sư thúc cùng các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội thân yêu của ta sao?

Không được đâu nha.

Không nể mặt ta như vậy à?

Biểu hiện của ta trên đỉnh luận kiếm còn chưa đủ điên cuồng sao?

Lâm Bắc Thần thôi động Tiên Thiên Kim hệ.

Vù vù vù!

Trường kiếm trong tay thi thể ngã xuống cầu đá lập tức tự động bay lên, biến thành mấy chục luồng lưu quang màu vàng sáng chói, bay về phía gã Thiên Nhân của Bất Diệt Kiếm Tông.

Cùng một thời gian, kiếm trong tay gã Thiên Nhân đó cũng nảy sinh suy nghĩ. Nó lắc mình một cái, tuột khỏi tay chủ nhân của mình.

“A....a....”

Tiếng kinh hô biến thành tiếng kêu thảm thiết. Gã Thiên Nhân Bất Diệt Kiếm Tông đáng thương còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc sinh mệnh của mình.

Hơn mười thanh trường kiếm cắm vào người hắn. Đâm hắn thành những lỗ châu mai.

Lâm Bắc Thần nở nụ cười ấm áp, đang định nói cái gì đó, Kiếm Vô Cực của Bất Diệt Kiếm Tông đã ra tay.

Mặc dù vị cường giả Thiên Nhân này không có bội kiếm trong tay nhưng khi ra tay, uy áp kinh khủng vẫn khiến tóc Lâm Bắc Thần bay loạn lên, mấy luồng bất diệt kiếm khí đập vào mặt.

“Lão gia hỏa ngươi đúng là không nói võ đức. Dám đánh lén một mỹ thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi như ta.”

Lâm Bắc Thần dùng thế sét đánh không kịp bưng tai móc ra đại ngân kiếm của mình, một kiếm vạch ra.

Kiếm phong chi tường. “Đối mặt với Tật Phong đi.”

Bất diệt kiếm khí màu xám trảm vào phong tường, kích thích từng tầng gợn sóng, sau đó tiêu tán không thấy đâu.

Đây chính là chỗ tốt của Kiếm Thập Thất.

Cho dù chênh lệch cảnh giới tu vi rất lớn nhưng năng lực đặc biệt vẫn phải có. “Trả kiếm cho ta.”

Lúc này, Kiếm Vô Cực đã nhận ra thân phận của Lâm Bắc Thần, sát ý còn cao hơn khi giao đấu với Mai Lâm trước đó. Ông ta muốn mau chóng giết chết hắn, thân pháp như kiếm quang, trong nháy mắt chạy đến trước người Lâm Bắc Thần, chưởng hóa thành kiếm, phách trảm mà ra.

Lâm Bắc Thần huy kiếm phản kích.

Vù.

Một ánh kiếm màu xanh từ bên cạnh giết ra, liên thủ với Lâm Bắc Thần.

Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm vốn bị xem là không khí rốt cuộc cũng đã ra tay.

Đây là hai đại thiên kiêu, à, nói một cách chính xác là thiên kiêu hàng hack và thiên kiêu hàng thật liên thủ với nhau.

Xét từ quan điểm phong cách, không hề có sự ăn ý.

Mai Lâm vốn cho rằng Lâm Bắc Thần là tuyển thủ tiến vào trận chung kết đại hội luận kiếm, ít nhất sẽ sinh ra điểm cùng chung chí hướng với hắn trên con đường lĩnh ngộ kiếm đạo.

Ai biết được, cả hai không hề có chút tiết tấu nào.

Ngược lại, tiết tấu mà hắn đánh ra lại bị chiêu thức của Lâm Bắc Thần đánh gãy. Lâm Bắc Thần cũng cảm giác như thế.

Mẹ nó, tiểu tử này đến giúp đối thủ thì có.