Lúc này, Tiêu Bính Cam đã thật sự mất hết kiên nhẫn.
Chư Cát Linh Tê lại chắp tay tạ lỗi Lâm Bắc Thần, thành khẩn nói: “Là tại hạ sơ sót. Lâm Thiên Nhân một kiếm diệt Bạch Phát Phi Giáp tộc, đã chứng minh bản thân có tư cách ngồi ở vị trí này. Có ai không? Mau lấy ghế thêm cho Lâm Thiên Nhân.”
“A, đừng đừng đừng.”
Lâm Bắc Thần đang cắn hạt dưa, nghe mấy lời như thế, vội phun hai hạt vỏ dưa vào người ngồi bên cạnh.
Hắn vội vàng nói: “Không sao đâu, tuyệt đối không cần đổi. Ta vừa ngồi ấm chỗ, lại chuyển sang một cái ghế lạnh lẽo, ta không quen lắm. Nói thật, ta một chút cũng không để ý đâu. Ha ha, ta ngồi đây được rồi.”
Chư Cát Linh Tê nhìn thoáng qua Tiêu Bính Cam, sắc mặt do dự: “Cái này...”
Lâm Bắc Thần nói: ‘Được rồi, thân đệ, yên tâm ngồi đó đi. Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi. Nhớ kỹ, ngươi là một nam nhân có súng, sợ cái gì chứ?”
“À, vậy thì được.”
Tiêu Bính Cam đành phải gật đầu, một lần nữa ngồi xuống.
Nhìn cảnh tượng này, rất nhiều người như có điều suy gnhĩ.
Giữa Tiêu Bính Cam và Lâm Bắc Thần chỉ sợ không phải quan hệ đồng học bình thường. Người trước quả thực nói gì nghe nấy với người sau.
Ít nhất Bất Diệt Kiếm Tông ly gián thăm dò đã thất bại.
Một lát sau.
Người nhận được thiếp mời cũng đã đến đông đủ.
Tổng cộng có bốn mươi sáu người, ngoại trừ cường giả tham gia đại hội luận kiếm, còn có một số cường giả đến quan sát. Bởi vì thanh danh và thực lực cá nhân đầy đủ, bọn họ cũng nhận được thiếp mời. Tất cả đều không ngoại lệ, đều là cường giả kiếm đạo cấp Thiên Nhân đỉnh cấp.
Điều khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là không có Nhan Như Ngọc của Văn Hương kiếm phủ.
Theo lý mà nói, địa vị và thực lực của nàng đủ để xuất hiện ở đây mới đúng chứ.
Ngoài ra, người của Bạch Vân thành cũng không có một ai.
“Các vị, chờ lâu rồi.”
Thái thượng trưởng lão Bất Diệt Kiếm Tông thân cao ba mét Lữ Vong Trần rốt cuộc cũng đã xuất hiện.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông tai lớn, da thịt giống như ngọc thạch, ngũ quan đoan chính, cơ thể cao lớn như tiểu cự nhân, trong lúc lơ đãng tản ra lực áp bách dọa người. Trong khoảnh khắc ông ta xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp bị ngưng trệ.
“Lữ trưởng lão khách sáo rồi.”
“Xin chào Lữ trưởng lão.”
Những người chung quanh đều đứng dậy hành lễ, xem như đủ nể mặt. Chỉ có hai người là thờ ơ.
Người thứ nhất chính là Lâm Bắc Thần. Hắn ngồi ở mép ngoài cùng, vừa phù phù phù phun vỏ hạt dưa vừa uống trà, tràn đầy phấn khởi nhìn mọi người, mặc kệ ánh mắt người chung quanh như thế nào, hắn không hề có dự định đứng dậy.
Người còn lại là Tiêu Bính Cam.
Bởi vì hắn đang bận nhai cơm khô.
Người chỉ biết đến cơm khô thì có biết cái gì là khách sáo đâu.
“Các vị, mời ngồi.”
Lữ Vong Trần chắp tay gửi lời cảm ơn, khai môn kiến sơn nói: “Lão phu nói một cách ngắn gọn thôi. Chuyện phát sinh ngoài thành, chắc hẳn mọi người cũng đã biết. Bây giờ, ta xin mời Mậu trưởng lão của Cực Thượng Tam Quang tộc giới thiệu kỹ càng lại tình huống một chút.”
Mậu Trường Xuân là Trưởng lão dẫn đội duy nhất còn lại của Cực Thượng Tam Quang tộc.
Thương thế của ông không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, tinh thần có vẻ uể oải nhưng vẫn lên dây cót, nói qua một lần tao ngộ gặp được bên ngoài.
Hoàn toàn nhất trí đối với những gì đồn đại. Thậm chí tình huống còn hỏng bét hơn nữa.
“Số lượng tặc nhân không nhiều, nhưng thực lực cực mạnh. Một chiến lực đơn thể cũng đều là Thiên Nhân cấp sáu trở lên.”
Mậu Trường Xuân nói, còn chiếu lại một số hình ảnh vụn vặt chụp được trong hỗn loạn.
Nghe và xem xong, vẻ mặt của mọi người ít nhiều cũng có chút ngưng trọng.
Lữ Vong Trần ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Cái gọi là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Đối với kiếm tu chúng ta mà nói, càng không có gì là không thể giết. Hôm nay, lão phu triệu tập mọi người đến chính là muốn cùng các vị thương lượng ra một biện pháp ứng phó. Các vị cứ nói thoải mái nhé.”
“Tặc nhân hung tàn kia rõ ràng là vì chúng ta mà đến.”
“Bọn họ tàn sát tất cả tông môn đến tham gia đại hội luận kiếm, quả là diệt tuyệt nhân tính.”
“Chúng ta nhất định phải liên hợp lại, cho đám tặc nhân kia một đòn phủ đầu, diệt sát bọn chúng.”
“Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Lữ trưởng lão.”
“Không sai, Lữ trưởng lão đức cao vọng trọng, chúng ta đều nghe theo ngài.”
Đủ loại âm thanh liên tiếp vang lên trong đại sảnh.
Cuối cùng, tất cả tiến dần đến xu hướng liên hợp lại, tiến hành phản sát địch nhân bên ngoài. Tổng chỉ huy hành động lần này không ai khác ngoài Lữ Vong Trần đức cao vọng trọng.
Lâm Bắc Thần vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn, ném vỏ hạt dưa sang một chỗ, cũng không lên tiếng.
“Các vị, trước khi bổn tọa đến, ta đã thương lượng qua với Kỳ lão. Ý của lão nhân gia ông là, đại hội luận kiếm vẫn được tiến hành như cũ, không được chậm trễ. Ông đảm bảo Bạch Vân thành sẽ vô sự. Về phần kẻ địch bên ngoài, chúng ta cần liên thủ đối phó.”
Ngôn ngữ Lữ Vong Trần có chút khách sáo, cũng không hề có chút kiêu căng: “Ba ngày sau chính là vòng thứ hai đại hội luận kiếm. Trước đó, chúng ta nhất định phải biết rõ ràng thân phận và lai lịch của kẻ địch. Ta đề nghị xây dựng ba tiểu đội điều tra, làm bộ rời đi, dẫn xuất địch nhân lộ mặt. Tốt nhất nên bắt được vài người, điều tra rõ thân phận và lai lịch của bọn chúng, khi đó chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng tiếp.”
Lời nói của ông nhận được sự đồng ý của rất nhiều người.
Chư Cát Linh Tê đứng dậy: “Địch trong tối ta ngoài sáng, đệ tử đề nghị nên chọn lựa một số gương mặt trẻ tuổi lạ mặt phụ trách ra ngoài điều tra. Thứ nhất là có thể khiến đối phương bớt cảnh giác. Thứ hai, một khi thế cục không đúng, bọn họ có thể sớm bỏ chạy, chư vị tiền bối phụ trách tiếp ứng đằng sau là được.”
“Không tệ, kế này có thể thực hiện được.”
“Đúng vậy.”
Một số người còn vỗ tay khen hay.
Lữ Vong Trần cũng gật đầu: “Cứ làm theo như thế. Hôm nay, những người đến tham gia tụ hội đều là nhân vật đỉnh cấp bên trong Bạch Vân thành. Vì thế, nhân tuyển cũng sẽ được chọn lựa trong số các vị. Như vậy đi, nếu tất cả mọi người tán thành lão phu chủ trì việc này, người sẽ do lão phu điểm danh, ha ha ha...”
Nói xong, ánh mắt của ông lại liếc nhìn mọi người một vòng.