Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1582: Thì ra là xem thường ta?




Truy Phong Tam Kiếm Trương Cần, Nhất Kiếm Độc Tôn Trần Thanh Loan...

Lữ Vong Trần tuần tự điểm ra một số cái tên lạ hoắc.

Lâm Bắc Thần khẽ cau mày.

Những người này đều không phải người trong thế lực kiếm đạo.

Mà là tán tu kiếm đạo.

Thú vị đây.

Lâm Bắc Thần lại phun vỏ hạt dưa, bắt đầu suy nghĩ trong lòng.

Sau khi Lữ Vong Trần chọn ra bốn năm cái tên xong, ánh mắt cuối cùng rơi vào người Lâm Bắc Thần.

Ông ta đang há miệng định nói. Đúng lúc này.

Bốp.

Một tiếng vang vang lên.

Chỉ thấy Lâm Bắc Thần đập tay lên bàn trước mặt.

Hắn tức giận, đứng lên nói: “Ta hiểu rồi, các ngươi xếp ta ngồi ở vị trí ngoài cùng như thế này chính là xem thường ta, đúng không?”

Mọi người: “....”

Không phải đã sớm nói với ngươi rồi sao?

Ngươi bị khinh thường thời gian dài như vậy, bây giờ ngươi mới biết?

Chẳng lẽ não tật như lời đồn là có thật?

“Lâm huynh đệ, ngươi...”

Chư Cát Linh Tê hơi biến sắc, đang định giải thích.

“Câm miệng.”

Lâm Bắc Thần quát; “Các ngươi khinh thường ta, ta khinh thường các ngươi. Hừ, nhiều lời vô ích, xin cáo từ. Chúng ta gặp nhau trên đỉnh luận kiếm đi.”

Nói xong, hắn sải bước ra ngoài tửu lâu.

Đến cửa, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại.

“Thân đệ, đừng ăn nữa, ta ăn tức đủ rồi, chúng ta đi thôi.”

Đầu của hắn cũng không quay lại.

“Ừm.”

Tiêu Bính Cam đứng lên, vô cùng thành thạo lấy ra một cái hộp, sau đó trút toàn bộ thức ăn và rượu trên bàn vào trong cái hộp.

Hai người một trước một sau nghênh ngang rời đi.

Da mặt mọi người trong đại sảnh co rúm lại.

Hắn... hắn cố ý.

Tùy tiện tìm một cái cớ sứt sẹo, sau đó bỏ chạy.

Nói là tức giận nhưng thật ra là không muốn mạo hiểm ra ngoài điều tra. Quá mất mặt.

Trước đó hắn còn nói mình không quan tâm ngồi ở đâu, bây giờ thì nổi bão.

Đây chính là Giáo hoàng đế quốc Bắc Hải sao?

Nghĩ đến sư phụ Lâm Bắc Thần là Đinh Tam Thạch trước đó, trong đại hội luận kiếm trực tiếp bỏ chạy, không cho đối phương cơ hội truy kích. Đúng là không phải người nhà thì không ở chung.

Ngay cả Thái thượng trưởng lão Bất Diệt Kiếm Tông Lữ Vong Trần cũng run lên.

Loại thanh niên thực lực mạnh nhưng không biết xấu hổ lại rất dễ đối phó.

“Hừ.”

Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm hừ lạnh một tiếng, nhìn theo bóng lưng của Lâm Bắc Thần, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ: “Hèn nhát.”

Hắn đứng lên nói: ‘Tại hạ nguyện góp một phần lực, gia nhập tổ điều tra.”

....

....

“Muốn lão gia tử làm miễn phí à? Nằm mơ đi.”

Trở lại Kiếm Tiên viện, Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

Đám thế lực lớn muốn đẩy tán tu và đám tôm cá nhãi nhép ra làm pháo hôi, đồng thời còn đánh chủ ý lên đầu hắn.

Điều này chỉ sợ đám thế lực kiếm đạo lớn cũng đã định xong phương án trước đó rồi.

Con mẹ hắn không phải người mà.

Xem ra, sau này hắn nhất định phải đề phòng đám người đó.

Lầm bầm một phen, hắn lại ném Tiêu Bính Cam, Thiến Thiến và Thiên Thiên vào Thất Lạc Thành Bảo tu luyện đánh quái, gia tăng thực lực thực chiến.

Tốc độ thời gian bên trong Thất Lạc Thành Bảo không giống thế giới thực bên ngoài. Một tiếng bên ngoài bằng mười ngày đối với người tham gia thí luyện. Vì thế hiệu quả tu luyện rất rõ rệt.

Lâm Bắc Thần lại chạy đến nói chuyện phiếm với sư đồ Nhan Như Ngọc.

Mãi đến khuya, Đinh Tam Thạch mới loạng choạng trở lại Kiếm Tiên viện.

Bây giờ đã là trời tối người yên.

Đinh Tam Thạch lặng lẽ tiến vào, vô thanh vô tức chuẩn bị trở về phòng của mình. Lúc này.

“Dừng lại.”

Một âm thanh từ trong rừng trúc truyền ra: “Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Tại sao bây giờ ngươi mới trở về?”

Đinh Tam Thạch sững người, kinh hãi đến tóc tai dựng đứng.

“Là ngươi? Nghiệt đồ mà dám dọa vi sư à?”

Ông nghe ra là giọng của Lâm Bắc Thần, không khỏi vỗ ngực thở phào một hơi.

“Sư phụ, hành tung của ngươi hôm nay rất quỷ dị.”

Ánh mắt Lâm Bắc Thần lóe lên ánh sáng nhạt giống như cú mèo.

Vừa nãy, lão Đinh bị dọa đến râu tóc dựng đứng, điều này chứng tỏ ông ta đang chột dạ như thế nào.

“Ai cần ngươi lo.”

Đinh Tam Thạch lười nhác so đo với nghiệt đồ của mình, quay thẳng người bước vào trong nhà.

“Này, lão Đinh ơi lão Đinh, ngươi ngàn vạn lần phải quản lý thắt lưng của mình cho chặt đấy.”

Lâm Bắc Thần cảm khái trong lòng.

Trước khi đến Bạch Vân thành, hắn đã nhận được quân lệnh trạng của sư nương.

Nếu chẳng may lão Đinh nhất thời không nhịn được mà cởi thắt lưng quần, hắn sẽ không biết bàn giao với sư nương, còn có sư tỷ như thế nào nữa.

Lâm Bắc Thần lo lắng.

Nếu thật sự không được, hắn sẽ xử lý Lục Quan Hải.

Nương môn này nhìn không giống như người tốt.

Bản thân nàng ta đã có chồng, lại còn câu dẫn lão Đinh, tính làm hồng hạnh xuất tường.

Hơn nữa, nàng ta còn là Thành chủ Bạch Vân thành, mấy năm qua nhất định góp nhặt không ít tài phú.

Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nên gánh vác trách nhiệm làm đồ đệ, hộ giá sư phụ cho tốt, đoạn tuyệt tất cả những khả năng mà ông ấy có thể vượt qua giới hạn.

....

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Một hôm, Thiến Thiến và Thiên Thiên ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, chưa được bao lâu thì hùng hổ trở về: “Thiếu gia, thiếu gia, lại xảy ra chuyện lớn.”

“Còn lớn hơn dưa hấu vương của Ngô Phượng cốc sao?” Lâm Bắc Thần đang nằm ngủ trên ghế, lười biếng hỏi. Hắn đang giám sát lão Đinh.

Cũng may mấy ngày nay lão Đinh không ra ngoài.

“Còn lớn hơn nhiều. Thiếu gia, vừa rồi trong thành truyền đến tin tức, tuyệt thế thiên tài Phong Lôi Đại Kiếm Tông Mai Lâm bị thương, được người ta mang về. Nghe nói hắn tham gia tiểu tổ điều tra, gặp phải địch nhân thần bí đánh lén. Để yểm hộ người đồng hành, hắn liều chết đoạn hậu. Mặc dù đã phát ra tín hiệu, nhưng quân tiếp viện đến trễ, dẫn đến bị gãy một cánh tay, không khôi phục lại được. Một thân tu vi xem như phế đi.”

Gương mặt Thiến Thiến tràn ngập vẻ nhiều chuyện.