“A?”
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Bính Cam mới phát hiện hắn bị tách ra với anh ruột.
Hắn hơi chấn động một chút, lập tức đứng lên, lớn tiếng hét: “Ta muốn ngồi cùng một chỗ với anh ruột. Ta muốn ngồi bàn lớn.”
“Tiêu Thiên Nhân yên tâm đừng vội.”
Một người mặc áo tím, mi tâm điểm chu sa trắng nõn ngồi chung bàn mỉm cười nói: “Chỗ ngồi đều có giảng cứu hết, tất cả đều dựa vào chiến tích mà nói chuyện. Ngươi dùng lực của một người đánh tan Xích Vũ Ma Sơn tộc, ngươi xứng đáng ngồi ở đây.”
Tiêu Bính Cam nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”
Người kia đáp: “Tại hạ là Tuyên Minh của Tử Dương Kiếm Tông.”
Tuyên Minh, đại nhân vật thủ lĩnh trẻ tuổi nhất của Tử Dương Kiếm Tông.
Trong vòng thứ nhất của đại hội luận kiếm, Tuyên Minh có ra sân, dùng sức một người đánh bại hai vị Thiên Nhân cấp năm, một Thiên Nhân cấp sáu. Mặc dù không sáng chói mắt bằng Mai Lâm nhưng cũng là một trong những thiên kiêu được các phương cực kỳ xem trọng.
“Chưa từng nghe qua.”
Tiêu Bính Cam đứng dậy, vượt qua Tuyên Minh bước đến bàn Lâm Bắc Thần.
Hắn quen đứng sau lưng Lâm Bắc Thần. Ngoại trừ đánh nhau, những chuyện khác đều có Lâm Bắc Thần gánh thay hắn. Hắn không thích bại lộ mình trong những trường hợp này.
Gương mặt Tuyên Minh ngưng lại.
Người khác không thèm nhìn hắn đối với hắn mà nói chính là một thể nghiệm vô cùng mới lạ.
“Khoan đã.”
Lại có người lên tiếng ngăn cản Tiêu Bính Cam.
Là một nam nhân trung niên mặc áo giáp trắng, thể trạng gầy gò, diện mạo tuấn dật nhưng trên đầu một cọng tóc cũng không có, đằng sau mông còn có ba cái đuôi màu trắng, chóp đuôi giống mũi kiếm, lấm tấm bạch mang. Phần cuối đuôi lấp lóe như có như không.
Là người của một dị tộc.
Người của thế lực kiếm đạo đỉnh cấp tiến vào vòng thứ hai của đại hội luận kiếm.
“Ngươi là ai?”
Trên gương mặt Tiêu Bính Cam hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
“Bổn tọa Bạch Phi Phàm, trưởng lão của Nghịch Luyện Bạch Vĩ tộc.”
Nam nhân trung niên chậm rãi đứng dậy, chân thành nói: “Chàng thanh niên, ngươi có thể ngồi đây, đó chính là một sự tán thành, cũng là một vinh dự. Ngươi đừng nhìn những người tưởng chừng như có liên quan nhưng thật ra lại không quan trọng mà dễ dàng từ bỏ ánh sáng vốn thuộc về mình.”
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
Tiêu Bính Cam chớp mắt: “Ngồi ở đây là có vinh dự, vậy ta còn luyện kiếm để làm gì?”
Một câu hỏi rất tuyệt.
Cho dù Trưởng lão Bạch Phi Phàm của Nghịch Luyện Bạch Vĩ tộc kiến thức rộng rãi, nhưng gặp phải một đòn khiêng tinh như thế, nhịn không được sắc mặt trầm xuống, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
“Bạch trưởng lão chỉ vì muốn tốt cho ngươi, tiểu tử, ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Lại có người lên tiếng.
Là một nữ nhân.
Một nữ nhân tướng mạo vô cùng yêu mị.
Mỗi một tấc da thịt trên dưới toàn thân, mỗi một bộ phận đều toát lên vẻ mị hoặc.
Quan trọng là sau lưng nàng ta còn có một đôi cánh năm màu sắc thái lộng lẫy.
Dạng cánh hồ điệp.
Khiến cho nàng ta vừa giống tiên tử hồ điệp xốp giòn, lại giống tiểu ác ma mị hoặc trí mạng. “Con mẹ nó, ngươi là ai?”
Liên tiếp bị ngăn cản, Tiêu Bính Cam cảm thấy rất phiền não, nói chuyện cũng không khách sáo.
“Tiểu nữ tử Độc Điệp Sơn, Hạ Thanh Hoa.”
Mị nữ tử xốp giòn đứng lên, thân hình vặn vẹo như rắn nước, ngực sữa mông to đến gần Tiêu Bính Cam, ngón tay trắng nõn dán vào bờ vai của hắn: “Tiêu công tử, ngươi hung quá, người ta hơi bị sợ đấy.”
Tiêu Bính Cam ghét bỏ lui lại: “Có phải ngươi chèo thuyền không cần mái chèo không?” Hạ Thanh Hoa giật mình.
Tiêu Bính Cam nói: “Toàn bộ đều nhờ sóng.”
Trong tửu lâu lập tức vang lên một trận cười, sau đó im bặt khi nghe Hạ Thanh Hoa hừ lạnh.
Độc Thủ La Toa Hạ Thanh Hoa, một trong tứ đại phong thủ tọa Độc Điệp Sơn. Diễm danh, hung danh, uy danh cái gì cũng có. Người bình thường thật sự không muốn bị độc hồ điệp này quấn vào.
“Tiêu công tử, ngươi thật sự khiến nô gia rất bất ngờ. Với nam nhân trước kia, khi nhìn thấy nô gia, bọn họ chỉ hận không thể nào nhào lên, hung hăng chặn đường nô gia. Nhưng thanh niên ngươi tuổi còn trẻ, sắc mặt lại không thay đổi chút nào...”
Hạ Thanh Hoa như rắn không xương dựa vào người Tiêu Bính Cam.
Phốc.
Lâm Bắc Thần bật cười ra tiếng.
Hắn nghĩ đến mấy vị tổng tài bá đạo... Nam nhân kia, ngươi đã thành công đưa đến sự chú ý của ta.
Hạ Thanh Hoa nhìn Lâm Bắc Thần, vứt xuống một cái nhìn mị nhãn, nũng nịu nói: “Lâm công tử, ngươi cười cái gì? Không phải ngươi đang nhạo báng nô gia chứ?”
Lâm Bắc Thần đáp: “Huynh đệ này của ta vẫn là xử nam, không thích loại yêu diễm tiện hóa hình như ngươi đâu. Ngươi đấy, đừng phí tâm nữa.”
Rất nhiều người trong đại sảnh lập tức quăng cái nhìn kính nể về phía Lâm Bắc Thần.
Dám nói mấy lời này trước mặt Hạ Thanh Hoa.
Huynh đệ, ngươi đã nghĩ kỹ chết chôn ở chỗ nào chưa?
Ai biết Hạ Thanh Hoa cũng không tức giận, ngược lại cười nhẹ: “Lâm công tử ngươi có thích loại luận điệu này của ta không?”
Lâm Bắc Thần nói: “Gọi ta là Giáo hoàng.’
“Lâm Giáo hoàng, ngươi có thích luận điệu của ta không?”
Hạ Thanh Hoa nhìn gương mặt tuấn dật vô song của Lâm Bắc Thần, trong lòng không khỏi nóng lên.
“Không thích.”
Lâm Bắc Thần nghiêm mặt nói: “Ngươi xấu quá, huống chi chúng ta cũng không cùng một giống loài, bị cách ly sinh sản.”
Gương mặt Hạ Thanh Hoa sa sầm lại.
Lúc này, bên ngoài tửu lâu truyền đến âm thanh thông báo: “Phong Lôi Đại Kiếm Tông, Phong Lôi Song Kiếm Mai Lâm Thiên Nhân đến.”
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa chính.
Một thanh niên trẻ tuổi toàn thân áo đen, lưng vác hai thanh kiếm sắc mặt lạnh lùng bước vào.
Đi theo còn có một trong ba đại tân sinh kiếm khách của Bất Diệt Đại Kiếm Tông, Thiên Phong Nhất Kiếm Chư Cát Linh Tê.
Mai Lâm bước đến, ánh mắt quét qua, khẽ gật đầu với Tiêu Bính Cam, hoàn toàn không để ý đến Lâm Bắc Thần.
Chư Cát Linh Tê nhạy bén nhận ra được bầu không khí kỳ quái phát sinh trong đại sảnh. Sau khi hỏi rõ ràng nguyên nhân, hắn chắp tay nói với Tiêu Bính Cam: “Tiêu huynh đệ nghĩa bạc vân thiên, thật khiến cho người ta phải bội phục.”