Lục sơn chủ nhìn thấy, lập tức cuồng tiếu lên: “Các loại kiếm ấn của ngươi, đối với phong hiệu Phi Thiên Thần Giáp Thiên Nhân của bổn sơn chủ mà nói chỉ là một chuyện cười. Ta...”
Lời còn chưa dứt.
Xì xì xì...
Một dòng điện kỳ dị vang lên một cách có vận luật.
Từng luồng kiếm khí màu xanh tím đánh thẳng vào người Lục sơn chủ trên không trung. Lục sơn chủ kiêu ngạo ngạnh kháng rất nhanh ý thức được sự không ổn.
Bởi vì kiếm khí màu xanh tím này không chỉ ẩn chứa uy lực, hơn nữa còn vô cùng vô tận.
Sau khi ông ta trúng kiếm khí màu xanh tím đầu tiên, mặc dù lực oanh kích cường đại còn chưa bắn thủng giáp trụ lông vũ màu vàng đỏ, nhưng lại khiến cho ông ta đột nhiên mất đi sự khống chế đối với cơ thể, bị chấn động đến lệch hướng bay lên.
Hành động mất khống chế này chính là trí mạng.
Bởi vì nó đồng nghĩa với việc trong thời gian một chén trà, Lục sơn chủ không thể thu hồi quyền khống chế cơ thể của mình.
Kiếm khí màu xanh tím không ngừng oanh kích cơ thể của ông ta.
Ông ta giống như một đống cát trên không, không ngừng bay lên bay xuống.
Lực rung mạnh thậm chí khiến cho ông ta không thể vận chuyển Tiên Thiên Huyền Khí một cách thông thuận.
Oanh kích, oanh kích!
Xì xì xì...
Phong hiệu Phi Thiên Thần Giáp Thiên Nhân đã thật sự phi thiên.
Không bay xuống nổi nữa.
Mãi cho đến khi kiếm khí màu xanh tím phá vỡ phòng ngự lông vũ màu vàng đỏ của ông ta.
Phá phòng.
Sau đó, huyết vụ băng tán, nổ tung trong hư không.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng đó, trên gương mặt cũng nhịn không được hiện lên sự kinh dị lẫn đồng tình.
Thảm rồi.
Người mạnh nhất trong chiến đội Xích Vũ Ma Sơn tộc lại chết thảm nhất.
Thịt nát xương tan trên bầu trời.
Một chút xương vụn cũng không hề lưu lại.
Kiếm khí tử vong màu xanh tím giống như đến từ địa ngục đã nuốt chửng chúng. Toàn thân trên dưới, tất cả mọi thứ đều bị bắn thành bột mịn.
Một Thiên Nhân phong hiệu cấp sáu đỉnh phong cứ như vậy mà chết đi. Còn chết trong tay một tên mập vô danh bừa bãi của đế quốc Bắc Hải.
Sau trận chiến này, danh hào Cuồng Xạ Kiếm Ma của Tiêu Bính Cam bắt đầu lan khắp toàn bộ Đông Đạo Chân Châu.
Cường giả các phương không ai không khiếp sợ mà tắt tiếng.
Ngay cả Xích Vũ Ma Sơn tộc vốn ngang ngược, càn rỡ lại càng trực tiếp nhận thua, thối lui khỏi đại hội luận kiếm, một khắc cũng không ngừng lại, mang theo mấy thi thể không trọn vẹn rời khỏi Bạch Vân thành.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiêu Bính Cam.
Tất cả mọi người đều ý thức được, một thiếu niên thiên kiêu như mặt trời mới mọc đang từ từ bay lên.
Tên của hắn không bao lâu sau sẽ được truyền khắp các đại đế quốc, trở thành đối tượng trọng điểm chú ý của các thế lực lớn.
Tiêu Bính Cam lại cảm thấy mát mặt. Lần này hắn đã không để cho anh ruột mất mặt. Hắn dùng tư thế lục thân không nhận, vòng quanh luận kiếm phong một vòng mới trở lại phù thạch huyền không của Văn Hương kiếm phủ.
Nhưng còn chưa kịp khoe khoang, Lâm Bắc Thần đã tức hổn hển đập một cái vào ót Tiêu Bính Cam.
Bốp.
Lâm đại thiếu chửi bậy một tiếng.
Đạn của súng máy Gatling là loại mà sử dụng một viên hắn sẽ chảy nước mắt một viên. Đắt đến mức khiến mỹ nam Lâm đại thiếu rơi lệ.
Kết quả tên cẩu vật này vì trang bức mà đã dùng hết.
Tâm trạng của ta muốn hỏng mất rồi.
Hơn nữa, tên cẩu vật kia trang bức quá lớn, khiến cho nhân vật kế tiếp là ta làm sao mà còn trang bức được nữa?
Tiêu Bính Cam vừa mới điên cuồng bắn phá chấn kinh các bên, khi đối mặt với Lâm Bắc Thần, lập tức trở nên đàng hoàng giống như con cừu non vô hại, cúi đầu nhận tội.
Cảnh tượng này khiến cho các thế lực lớn đều phải suy nghĩ lại về Lâm Bắc Thần.
Tiêu Bính Cam lợi hại không?
Nhưng trước mặt Lâm Bắc Thần, hắn còn không phải khép nép như một đứa cháu trai?
Đương nhiên, cũng có một số đầu não thế lực tâm tư linh hoạt, bắt đầu có một số suy nghĩ khác.
Lâm Bắc Thần kiêu căng như thế, trước mặt nhiều người như vậy đánh vào ót Tiêu Bính Cam, chẳng lẽ trong lòng Tiêu Bính Cam không hề có chút phẫn nộ nào sao?
Nếu như sử dụng một số thủ đoạn, thao tác thỏa đáng, có lẽ sẽ kéo được Tiêu Bính Cam về trận doanh của mình?
Dù sao, theo báo cáo đưa lên, Tiêu Bính Cam và Lâm Bắc Thần cũng chỉ là đồng học mà thôi.
Mặc dù Tiêu Bính Cam sùng bái Lâm Bắc Thần, nhưng cho dù có là anh em ruột cũng sẽ trở mặt với nhau, huống chi chỉ là anh em kết nghĩa.
“Vòng thứ năm, Văn Hương kiếm phủ thắng.”
Người công cụ, phì, người thủ tháp Đàm Tông Nguyên lớn tiếng tuyên bố kết quả chiến đấu của vòng chiến này.
Mặc dù Xích Vũ Ma Sơn tộc đào tẩu ngay tại chỗ nhưng trình tự vẫn phải theo.
Tiếng bàn tán ầm ĩ chung quanh.
Gương mặt Nhan Như Ngọc phong tình kiều mị cực lực che giấu sự kích động của mình.
Trong kế hoạch ban đầu của nàng, dựa vào thực lực của mình chèo chống qua được vòng thứ nhất đã là được lắm rồi. Tham gia đại hội luận kiếm chủ yếu là dẫn các đồ đệ đến mở mang kiến thức. Với thế cục của Văn Hương kiếm phủ hôm nay, muốn đi đến cuối cùng sẽ rất khó. Cho nên, sư đồ bọn họ đến đây chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Không nghĩ đến sau khi xây dựng chiến đội tổ bốn người với Lâm Bắc Thần xong, vậy mà... Niềm vui ngoài ý muốn.
Với biểu hiện cường thế vừa rồi của Tiêu Bính Cam, chỉ sợ sẽ có cơ hội tiến vào vòng thứ ba.
Nhan Như Ngọc bắt đầu có mục tiêu ước mơ cao hơn.