Sau thời gian một nén nhang.
Trên mặt cắt bất quy tắc của luận kiếm phong có năm thi thể đang nằm.
Tứ trưởng lão Lý Tái Lâm, Đại trưởng lão Tống Thạc, tả hữu Hộ pháp Ngụy Tam Tiếu, Doãnh Thành Hùng cùng Tông chủ Vân Phi Dương, tất cả đều chết dưới thanh kiếm huyết sắc của Bạch Vân thành Sở Vân Tôn.
Ngoại trừ Tông chủ Vân Phi Dương dựa vào chí bảo tông môn chặn lại được kiếm thứ nhất, bốn người còn lại đều chết dưới một kiếm, tương tự Lý Tái Lâm.
Nhưng Sở Vân Tôn đối đầu với Tông chủ Vô Định Phi Kiếm Tông cũng chỉ xuất hai kiếm mà thôi.
Một kiếm phá thuẫn, một kiếm nữa giết chết Vân Phi Dương.
Đội đầu tiên ra sân trong đại hội luận kiếm, từ khi Sở Vân Tôn xuất hiện, thời gian chiến đấu chân chính còn chưa đến hai mươi hơi thở.
Thời gian còn lại thật ra đều là đối thoại lẫn chất vấn. Nhưng tất cả đã kết thúc.
Trận thi đấu đầu tiên của đại hội luận kiếm lấy Vô Định Phi Kiếm Tông toàn quân bị diệt mà kết thúc.
Hai vị Trưởng lão, hai vị Hộ pháp cùng một Tông chủ đều chết hết, có thể tưởng tượng thực lực Vô Định Phi Kiếm Tông suy yếu nghiêm trọng đến cỡ nào. Cho dù các cường giả khác của Vô Định Phi Kiếm Tông phẫn nộ đến cực điểm nhưng cũng vô kế khả thi, thậm chí không dám đi báo thù.
Thứ nhất, đây chính là quy tắc của đại hội luận kiếm.
Thứ hai, ngay cả Tông chủ cũng đã chết, chí bảo tông môn bị hủy, ai còn có thể ngăn cản được một kiếm của Sở Vân Tôn?
Sau khi người thủ tháp đế quốc Bắc Hải Đàm Tông Nguyên tuyên bố cuộc chiến kết thúc, cao thủ Vô Định Phi Kiếm Tông xông lên luận kiếm phong, ném xuống vài câu độc ác, sau đó mang thi thể của năm vị đại lão tông môn rời đi...
“Ha ha ha, chẳng có ý nghĩa gì cả, cũng chẳng có gì thú vị.”
Gương mặt Sở Vân Tôn tràn ngập thất vọng, cười một cách phách lối, sau đó quay người quay về phù thạch của Bạch Vân thành.
Lục Quan Hải vẫn không có biểu cảm gì.
Ánh mắt của Sở Vân Tôn rơi xuống người Đinh Tam Thạch.
Nhưng Đinh Tam Thạch từ đầu đến cuối vẫn như lão tăng nhập định, cúi đầu nhắm mắt, chẳng khác nào tự động ngăn cách với hết thảy chung quanh.
“Phế vật.”
Hắn cười lạnh, mắng một câu.
Giữa thiên địa tràn ngập khí tức máu tanh.
Đây chỉ là trận thi đấu đầu tiên của đại hội luận kiếm mà thôi. Nhưng thảm liệt đến trình độ gần như diệt môn.
Lâm Bắc Thần nhìn biểu hiện của đám người Nhan Như Ngọc bên cạnh, ý thức được giết chóc và tử vong như thế cũng chẳng có gì đặc biệt. Gương mặt của Nhan Như Ngọc ngưng trọng nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn.
Điều này càng khiến cho Lâm Bắc Thần ý thức được trình độ hung hiểm của đại hội luận kiếm còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Có thể phân cao thấp.
Cũng có thể phân sinh tử.
Chỉ cần đạp lên luận kiếm phong, sống hay chết cũng không phải do mình.
Chỉ xem tay ai mạnh hơn, ý niệm của ai mạnh hơn.
Vì thế, đây mới là diện mạo thật sự của thế giới võ đạo bên ngoài đế quốc Bắc Hải sao?
Sợ quá!
Lâm Bắc Thần vội mở điểm kết nối wifi.
Rất nhiều phù thạch huyền không xung quanh đều truyền ra âm thanh ồn ào.
Vốn tất cả đều cho rằng sẽ có thể nhìn thấy được năm trận giao phong kiếm thuật đặc sắc, thậm chí có khả năng tiếp tục đến buổi chiều.
Không nghĩ đến lại kết thúc nhanh như vậy.
“Trận tiếp theo, Bất Diệt Kiếm Tông đấu với Bạch Cốt kiếm phái.”
Âm thanh người thủ tháp Đàm Tông Nguyên quanh quẩn giữa thiên địa.
Bất Diệt Kiếm Tông là đại kiếm tông tham gia đại hội luận kiếm lần này, thực lực có thể tiến vào ba tông môn kiếm đạo hàng đầu. Bạch Cốt kiếm phái trên bảng xếp hạng tông môn còn kém hơn Bất Diệt Kiếm Tông những hai mươi mốt hạng, có thể nói là chênh lệch rất lớn.
Vốn cho rằng đây chính là thế cục nghiền ép.
Nhưng trong bảy cuộc chiến, Bạch Cốt kiếm phái lại thắng được một trận.
Mùi máu tanh của trận thi đấu lần này kém hơn trận đầu rất nhiều.
Mặc dù Bạch Cốt kiếm phái thua nhưng chỉ có ba người bị thương nhẹ, một người bị cụt tay, không xuất hiện trường hợp tử vong.
Ba người Bất Diệt Kiếm Tông ra sân đều hạ thủ lưu tình. Bảy cuộc chiến tiến hành trọn vẹn bốn canh giờ.
Đợi đến khi trận đấu kết thúc đã là nửa đêm.
Tinh hỏa phù đăng treo trên bầu trời, chiếu sáng phạm vi hơn mười dặm luận kiếm phong sáng trưng.
Đại hội luận kiếm cũng không dừng lại.
Mãi cho đến ngày thứ ba, rốt cuộc cũng đến phiên Văn Hương kiếm phủ ra sân. “Văn Hương kiếm phủ giao đấu với Xích Vũ Ma Sơn tộc.”
Âm thanh người thủ tháp Đàm Tông Nguyên quanh quẩn giữa thiên địa.
Biểu hiện của đám người trên phù thạch chung quanh đều trở nên cổ quái.
Trước đó, đệ tử Xích Vũ Ma Sơn tộc đùa giỡn nữ đệ tử Văn Hương kiếm phủ, dẫn đến hai bên bạo phát xung đột, xem như kết tử thù, không nghĩ đến vòng giao đấu thứ nhất, hai bên đã rút thăm đụng nhau.
Chẳng lẽ đây chính là không phải oan gia không gặp nhau trong truyền thuyết?
“Ha ha ha...”
Sơn chủ dẫn đội Xích Vũ Ma Sơn tộc cười rộ lên.
Tộc nhân Xích Vũ Ma Sơn tộc trên phù thạch huyền không cũng đều hưng phấn cười to, không ngừng trào phúng.
Cơ hội báo thù đến rồi.
Vù.
Một luồng lưu quang rơi xuống đỉnh luận kiếm phong.
Chính là vị Trưởng lão của Xích Vũ Ma Sơn tộc mà trước đó Kỳ lão quát bảo ngưng lại.
Cơ cấu quyền lực của Xích Vũ Ma Sơn tộc trên cơ bản giống với thế lực võ đạo bình thường, do mười hai vị Sơn chủ chấp chưởng toàn tộc, dưới có Trưởng lão, các cao thủ chiến tướng, là thế lực kiếm đạo đại danh đỉnh đỉnh ở Đông Đạo Chân Châu, nội tình thâm hậu, tu vi Trưởng lão đạt đến Thiên Nhân phong hiệu cấp bốn.
“Linh bôi trầm, nê cầm tử xúc thủ, bất nhiên, tháp môn đẩu bất thích ốc đức đôi thú.”
Vị Trưởng lão này có tên là Đức Luận. Ông ta đang dùng ngôn ngữ Nhân tộc không được lưu loát để khiêu chiến.
Bên trên phù thạch huyền không.
“Thần ca ca, ngươi hãy đích thân xuất chiến đối phó lão già này. Những thành viên khác của chiến đội chúng ta đều không phải đối thủ của ông ta.” Tiểu sư muội điêu ngoa Hồ Mị Nhi phiên dịch lại.